Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Hạ Phương không trả lời câu hỏi của Tân Túc mà chỉ cười hỏi ngược lại: “Cậu từng tìm hiểu LM rồi à? Cậu cảm thấy đối phương cố ý hay tất cá chí là trùng hợp?”

Tân Túc hơi nhíu mày: “Tôi từng nghe Anmolly đề cập đến công ty LM rồi, nhưng chưa tìm hiếu kỹ. Tôi nói tôi chỉ phụ trách việc thiết kế, những việc khác không quan tâm”.

“Nhưng khoảng thời gian trước thì tôi có đặc biệt đi tìm hiểu thử xem sao. Lúc đó tỏi mới biết đây là một hãng thời trang cao cấp xa xỉ, hãng thiết kế đa phong cách và công năng, không chỉ giới hạn mỗi lễ phục”.

“Tôi thì chỉ biết thiết kế lễ phục, Amphile cũng nhờ bộ lễ phục của tôi mà nổi tiếng, nhưng điều đó không có nghĩa LM không được thiết kế lễ phục. Hơn nữa LM là hãng lớn hơn mười năm, từ khi vừa thành lập đến giờ đã một đường tiến thằng vào top đầu thế giới, so sánh lịch sử thương hiệu thì Amphile còn kém xa lắm. Tôi cảm thấy LM không nhằm vào tôi, hoặc phải nói là không nhằm vào Amphile”.

Hạ Phương lại phải nhìn Tân Túc bằng ánh mắt khác.

Là người trong cuộc nhưng lại không bị nội bộ dắt mũi, còn có thể bỏ qua các đàm tiếu phiến diện mà tự mình đi tìm hiểu toàn bộ sự việc, cuối cùng đưa ra những phân tích rất thấu đáo.

Không khó nhận ra rằng Tân Thủ Văn thật sự đã dốc lòng bồi dưỡng Tân Túc, và cũng đã rất thành công ở phương diện này.

Dựa vào sự thông minh cùng năng lực hiện tại của cậu ta, e là đợi đến khi thân thể khỏe lại, cậu sẽ nhanh chóng trở thành phượng hoàng mới ở trên đỉnh.

Hạ Phương không khỏi cảm thán một câu sóng sau xô sóng trước, cuối cùng vỗ tay một cái rồi mỉm cười tán thành: “Phân tích rất tốt, LM quả thật không nhằm vào Amphile, càng không nhằm vào cậu. Nên tất cả những điều cậu nghe được đều là do các nhân viên nội bộ của Amphile tự mình vẽ ra, tóm lại là họ có chứng hoang tưởng bị hại đó”.

Tân Túc bật cười: “Cô Hạ thấy vậy thật à?”

Hạ Phương nói: “Amphile chắng qua là dựa vào thiết kế của cậu mới được như ngày hôm nay, nhưng trên thực tể họ lại ở sau lưng cậu làm rất nhiều chuyện cậu không ngờ được”.

Hạ Phương khiến Tân Túc hơi sửng sốt.

Hạ Phương lấy điện thoại di động ra tra tư liệu một lát, sau đó gửi đến điện thoại của Tân Túc, cười báo: “Có thời gian thì đọc nó đi, giờ thì chúng ta phải bắt đầu trị liệu rồi”.

Cô phải tranh thủ mau hết việc đế còn theo Ngụy Thung v’ê thăm Kha Kha.

Ba năm không về nước, e là có nhóc kia đã quên mất mình là ai rồi. Nhớ đến vẻ đáng yêu năm đó của Kha Kha, Hạ Phương thấy lòng mình ngứa ngáy, muốn gặp lại cô bé lắm rồi.

Tần Túc gật đầu, cũng không vội xem tài liệu Hạ Phương gửi cho, mà đế Hạ Phương đẩy vào phòng lại.

Sau khi châm cứu xong cho Tân Túc, Hạ Phương thu dọn đồ đạc đi ra cửa thì gặp phải Tân Thủ Văn.

Tân Thủ Văn rất lễ độ cười với Hạ Phương: “Cực cho cô Hạ rồi”.

Hạ Phương xua xua tay: “ông Tân cứ khách sáo”.

“Chuyện cháu và A Túc nói ở dưới lầu tôi đã nghe hết rồi”.

Tân Thủ Văn khẽ thở một hơi rồi nói thẳng vào chuyện chính: “Nói thật, tôi cũng phải hai năm trước mới phát hiện A Túc lén lút làm thiết kế, còn rất có thiên phú ở phương diện đó nữa. Bởi vì bệnh tình nên tôi không muốn can thiệp gì nhiều vào cuộc đời của nó, cũng không điều tra sâu xa gì về cái công ty Amphile kia. Nhưng hòm nay nghe cô Hạ nói thì hình như còng ty kia đã làm nhiều chuyện có lỗi với A Túc?”

Hạ Phương chớp mắt một cái rồi bình tĩnh nói: “Chắc ỏng Tân cũng từng điều tra thử rồi, trong lòng hẳn cũng đã rõ mọi chuyện, ông sợ Tân Túc không chấp nhận được nên mới do dự không biết có nên nói tất cả cho cậu ấy biết hay không đúng không?”

Bị nhìn thấu suy nghĩ, Tân Thủ Văn chỉ cười gật đầu: “Quả nhiên không giấu được cô Hạ cái gì cá”.

Hạ Phương nói: “Nếu tôi đã gửi tài liệu cho Tân Túc thì cos nghĩa là tôi nghĩ cậu ấy có quyền được biết tất cả những chuyện này, ông Tân nghĩ sao?”

Tân Thủ Văn than thở: “Cũng đúng, nếu cô Hạ có thế chữa hết bệnh cho nó, thì những hiếm ác trên thương trường này cũng nên để nó tiếp xúc dần là vừa. Nhưng mà…”

“Ông Tân lo lẳng nếu làm vậy thì sẽ khiển Tân Túc đánh mất năng lực sáng tạo thuần khiết của mình sao?”, Hạ Phương hỏi.

Tần Thú Văn gật đầu: “Từ nhỏ nó đã thích vẽ nhất, nhiều năm trôi qua, chỉ có những lúc vẽ nó mới vui vẻ nhất, cũng thanh thuần nhất. Tôi muốn giữ lại sựtrong sáng đó cho nó. Nhưng đã sinh ra ở nhà họ Tân, tương lai còn phải trở thành người thừa kế của gia tộc này, nó không thế cứ như vậy mãi được. Sự đơn thuần của nó sẽ khiến người ta thỏa sức xâu xé, bị người ta bán đứng cũng không biết. Vì vậy tôi hi vọng, nếu như có thể, tôi muốn dù chỉ trong lúc đang thiết kế thôi cũng được, nó có thể trở lại hồn nhiên và nhiệt huyết như trước, đó cũng là một chuyện rất tốt”.

Hạ Phương rất ngạc nhiên với sự bao bọc của Tân Thủ Văn với Tân Túc, không ngờ ông cụ đã lo nghĩ và tính toán cho cháu trai mình nhiều như vậy.

Người bình thường, cho dù là bô’ mẹ ruột cũng chưa chắc đã làm được đến mức đó.

“Ông Tân cứ yên tâm, sự hồn nhiên của Tân Túc không dề gì bị xóa bỏ bởi những điều đen tối ngoài kia. Cậu ấy thòng minh và mạnh mẽ hơn những gì ông nghĩ nhiều, ông phải tin tưởng cậu ấy”.

Rời khỏi nhà họ Tần, Hạ Phương đi thắng đến trường của Ngụy Thung để đón cò về nhà thăm nhóc con.

Vừa khéo đến lúc trường tan học, cô thấy Hạ Oanh Oanh đang vội vàng xách đ’ô đạc đi ra từ bên trong.

Cô ta đã không còn xinh đẹp như trước, bây giờ cỏ ta đang vấn tóc lên cao, còn chưa kịp thay đồ tập múa, cả người nhìn có chút chật vật.

Nhìn thấy Hạ Phương bước xuống từ Maserati, cô ta siết chặt nắm tay lại, hiếm khi không đến trào phúng Hạ Phương mà vội vàng xoay người rời đi.

Ngụy Thung đi ra thì thấy một cảnh này, thế là cô ấy nở nụ cười trào phúng: “Có vài người cứ nghĩ mình sẽ thành phượng hoàng bay vút lên cao, nhưng không ngờ cuối cùng lại phải trở về trong ổ gà. Bây giời mới biết cúi đầu cũng là tiến bộ rồi đấy, nhưng bản tính kiêu căng tự mãn vẩn không bỏ được”.

Hạ Phương nhíu mày: “Sao vậy, chị nhận được khiếu nại từ học sinh khác à?”

“Đâu chỉ thê’?”, Ngụy Thung cười khấy: “Toàn bộ trường múa này chẳng được mấy ai thích cô ta đâu, cô chị của em với Lưu Vi Vi phải còng nhận là hàng hiếm đấy”.

Hạ Phương bật cười: “Thôi nhịn đi chị, sau cuộc thi múa chắc họ không còn mặt mũi gì nữa đâu”.

Ngụy Thung nói: “Nhưng mặt mũi của chị cũng bị vứt sạch đi nè…”

“Nhưng chị còn có em mà!”, Ngụy Thung nói xong thì trong mắt ánh lên một ý cười tinh ranh, cô ấy ôm cánh tay Hạ Phương rồi nói: “Phương cục cưng của chúng ta chắc chắn sẽ nhặt về hết mặt mũi lại cho chị đúng không nè”.

“Chị có ý gì?”, Hạ Phương nhíu mày, khó hiếu nhìn Ngụy Thung.

Ngụy Thung vội giả ngu, bảo chỉ thuận miệng nói vậy thôi, sau đó cô ấy chuyển đề tài, hỏi cô bên phía nhà họ Tân định xử lý hai nhà Lục – Hạ như thê’ nào, giờ đã xong xuôi chưa?

Hạ Phương ung dung nói: “Tân Thủ Văn không phải kẻ tầm thường, cứ đợi đi, không đến hai ngày nữa là sẽ có kết quá”.

“Chị cũng rất hóng đó, khà khà”, Ngụy Thung nheo mắt lại, nhớ đến những việc hai nhà Lục – Hạ đối xử với Hạ Phương thì chỉ hận không thể khiến bọn họ xuống địa ngục nhanh hơn một chút.

“Đi thôi, không còn nhiều thời gian đâu, bây giờ chúng ta đến chơi với Kha Kha đi”, Hạ Phương không đợi được nữa mà vội lên xe.

Ngụy Thung quay đầu lại, sau khi thấy một đống đồ chơi ở sau xe thì khóe miệng hơi giật giật: “Em mua nhiều đồ chơi vậy làm gì?”

Hạ Phương sờ sờ mũi: “À, Kha Kha đã năm tuối rồi mà, em không biết con bé thích gì nên thấy trên mạng đề cử món nào là em cứ thuận tay mua về thôi”.

Thuận tay mua về?

Chất thành cả núi đây rồi mà chỉ thuận tay thỏi à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui