Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Hạ Phương chậm rãi lái xe xuyên qua đường phố phồn hoa của Kinh Thành, đi đến một thị trấn nhỏ.

Thị trấn này nằm sát Kinh Thành, mặc dù gọi là thị trấn nhưng lại rất phồn thịnh, vì tài nguyên du lịch phong phú nên nó đã trở thành một trấn nhỏ du lịch nổi tiếng khắp toàn quốc.

Bố mẹ Ngụy Thung cũng là người Giang Lâm, nhưng từ trẻ họ đã đến Kinh Thành lập nghiệp, cuối cùng định cư lại thị trấn phòn hoa này, mở một cửa tiệm lưu niệm nhỏ.

Hạ Phương đã tới đây mấy lần, trong tiệm ngoại trừ các loại bánh ngọt đa dạng, còn có bán đồ lưu niệm cùng thư tay.

Lần trước cô tới đây đã mua không ít quà lưu niệm về cho các người bạn ở nước ngoài.

Bởi vì là thị trấn du lịch nên mỗi ngày đều có lượng người lui tới rất đông, việc kinh doanh của bố mẹ Ngụy Thung cũng rất tốt.

Hạ Phương đỗ xe ở ngoài bãi đậu rồi cùng Ngụy Thung mỗi người ôm một thùng lớn đồ chơi đi vào tiệm.

Dọc đường đi, hai người thu hút được không ít ánh mắt.

“Mẹ, con về rồi…”, Ngụy Thung thở hồng hộc đặt một thùng đồ lớn lền quầy hàng rồi đứng tựa lưng vào đó thở hổn hển.

“Ôi, con mua gì mà nhiều thế?”, mẹ Nguỵ đang chuẩn bị kết toán hôm nay thì bỗng thấy Ngụy Thung ôm một thùng lớn như vậy vào tiệm nên kinh ngạc không thôi.

Ngụy Thung không nói gì cả mà chỉ lườm một cái về phía sau.

Mẹ Ngụy quay đầu lại thì thấy Hạ Phương đang nhẹ nhàng ôm một cái thùng còn to gấp hai lần Ngụy Thung đi vào, sau đó gật đầu với bà một cái, còn nở nụ cười lễ phép: “Chào dì ạ”.

“Ôi, là Tiểu Phương đấy à? Cháu về nước từ khi nào đấy?”, mẹ Ngụy vui vẻ ra mặt lên tiếng hỏi thăm.

“Vâng, con về cũng được một thời gian rồi, gần đây có việc ở Kinh Thành nên tiện ghé sang thăm dì dượng, và cả Kha Kha nữa”, Hạ Phương cười đáp.

Mẹ Ngụy lại hỏi han Hạ Phương thêm vài câu, thấy Hạ Phương vẫn đang bê cái thùng lớn thì vội nói: “Tiểu Phương cứ đứng đó mãi thế, nào nào, mau vào phòng dì ngồi nghỉ đi”.

Hạ Phương cười: “Không sao đâu dì, cháu mua chút quà cho dì dượng, với thêm vài món đồ chơi cho Kha Kha ấy mà”.

Mẹ Ngụy nghe vậy thì cười đến mức không khép miệng được: “Con bé này, đến là được rồi, còn mua quà nữa? Đồ chơi của Kha Kha xếp chồng trong nhà không có chỗ để rồi kìa, cháu mua nhiều vậy chắc là tốn tiền lắm nhỉ?”

Mẹ Ngụy dẫn Hạ Phương và Ngụy Thung đi ngang qua các quầy hàng trưng bày tinh xảo, đến một căn nhà nhỏ ở sau tiệm.

Chỗ này được ngăn thành hai nửa, phía trước để kinh doanh, đằng sau làm nhà ở, vì nhà họ Ngụy đến đây từ sớm nên mua được nhiều đất, không gian sau cửa tiệm rất lớn, được họ xây thành một biệt thự nhỏ rất hiện đại.

Bình thường ở trong nhà vẫn có thể trông ra ngoài tiệm được, có thể nói là rất tiện lợi.

“Kha Kha…”, vừa vào sân sau, Ngụy Thung đã vội nhào đến một cô bé đang chơi cát ở trong sân.

“Cục cưng của mẹ ơi, con đáng yêu quá à”, Ngụy Thung vừa nói vừa bế con gái lên, hôn chùn chụt lên mặt cô bé mấy cái.

Ngụy Kha ngơ ngác chớp mắt một cái, một lúc sau mới nhận ra là Ngụy Thung đã trở về, thế là bé liền ôm lấy cổ Ngụy Thung, reo lên đầy vui vẻ: “Mẹ, mẹ về rồi…”

“Đúng vậy, Kha Kha có nhớ mẹ không?”, Ngụy Thung hài lòng xoa đầu con gái, giọng nói vô cùng dịu dàng.

“Nhớ lắm!”, Ngụy Kha sờ sờ mặt Ngụy Thung: “Mỗi ngày Kha Kha đều muốn gặp mẹ, nhưng mà mẹ đáng ghét, lần nào cũng đi lâu ơi là lâu mới về”.

Nói rồi khuôn mặt nhỏ nhắn của bé buồn thiu, đôi mắt to tròn lấp lánh tràn đầy vẻ oán trách.

Ngụy Thung đau lòng cực kỳ: “Cục cưng ngoan ngoan, là do mẹ không tốt, mẹ đang cố gắng kiếm tiền để mua váy đẹp và đồ chơi mới cho Kha Kha đó”.

“Bà ngoại cũng vậy mà, sao bà ngoại lại có thể ở bên Kha Kha mỗi ngày”, Ngụy Kha oan ức bĩu môi, dáng vẻ đó khiến trái tim Ngụy Thung tan chảy.

Cô ấy đúng là không xứng chức làm mẹ, từ khi sinh con gái ra đến giờ, ngoại trừ năm đầu tiên cô phải ở nhà nghỉ dưỡng nên tranh thủ chơi với con ra, sau này mở trường múa xong thì lại đi biểu diễn khắp thế giới, gần như rất ít khi trở về.

Chớp mắt một cái con gái đã năm tuổi, đã biết hờn trách cô ấy rồi, trong lòng Ngụy Thung chua xót không thôi.

“Tiểu Kha Kha còn nhớ đây là ai không nào?”, Hạ Phương không muốn thấy Ngụy Thung khổ sở nên thò đầu ra từ sau chiếc thùng lớn, híp mắt cười với Ngụy Kha.

Lần trước khi gặp Ngụy Kha thì cô bé mới hai tuổi, một đứa nhỏ hai tuổi thì có thể nhớ được gì đây?

Tất nhiên Ngụy Kha không biết Hạ Phương, cô bé mở to đôi mắt tràn ngập vẻ hiếu kì, lại hơi bất an mà nhìn về phía Hạ Phương, tựa như đang cố gắng nghĩ xem Hạ Phương là ai.

“Còn nhớ mẹ từng kể có một người dì khi nào về nước cũng sẽ mua rất nhiều đồ chơi cho con, còn dẫn con đi công viên giải trí không?”, Ngụy Thung cười nhắc nhở.

Ngụy Kha lập tức nở nụ cười ngọt ngào, vui vẻ hô lên: “A, con nhớ rồi, là dì Phương Phương, không, hông phải…”

Cô bé nói xong thì vùng vẫy đòi xuống khỏi người Ngụy Thung, sau đó chạy đến ôm cái thùng lớn trước mặt Hạ Phương, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trái xoan trắng trẻo của cô, nghiêm túc nói: “Rõ ràng là chị Phương Phương mới đúng”.

“Phụt…”, Ngụy Thung bị con gái chọc cười, mắng yêu: “Con nhóc lanh như tép này, mới có tí tuổi mà lại biết nịnh hót người ta rồi?”

Hạ Phương rầm rì phản bác: “Sao lại nói là nịnh hót, đây là hiểu chuyện, ok?”

Nói rồi Hạ Phương vỗ vào cái thùng ở trên cùng: “Kha Kha ơi, đây là đồ chơi chị mua cho em nè, thích không?”

“Oa, nhiều đồ chơi quá, cảm ơn chị Phương Phương, chị là tốt nhất…”, bé con nói xong thì kéo lấy ống quần Hạ Phương, muốn cô bế mình lên xem đồ chơi.

Ba Ngụy đang làm cơm tối ở trong nhà, nghe tiếng nói chuyện thì chạy ra xem, đến nơi đã thấy Hạ Phương và Ngụy Thung đều đang ôm một thùng đồ lớn, thế là vui vẻ bảo hai người vào dùng cơm.

“Ôi chao, là Tiểu Phương đấy à, sao lại bê thùng lớn thế? Nặng lắm đúng không, để dượng bê cho”, ba Ngụy đi đến định nhận lấy thùng đồ trong tay Hạ Phương.

Hạ Phương cười nói: “Không sao đâu dượng, để con bê là được rồi, dượng vào trong trước đi, con bê vào cho ạ”.

“Cái thùng lớn như vậy dượng nhìn thôi cũng thấy nặng rồi, sao để con gái bê được? Mau đưa cho dượng”, ba Ngụy niềm nở nhất định phải bê được thùng đồ trong tay Hạ Phương, Hạ Phương không chịu thì dứt khoát giành lấy luôn.

Hạ Phương bất đắc dĩ chỉ đành buông tay, còn không quên nhắc ông một câu: “Thùng này hơi nặng ạ, dượng cẩn thận nhé”.

“Trời, bình thường dượng cũng hay dời hàng hóa lắm, chút ít này sao mà… ối…”, sau khi ba Ngụy nhận được thùng đồ thì thân thể chợt lung lay không vững, mấy chữ “làm khó được dượng” còn chưa kịp nói xong đã mắc lại cổ họng.

Ông chật vật bê thùng đồ, nở nụ cười lúng túng: “Đúng là nặng, nặng thật, ha ha…”

Nói xong, ông gian nan bê thùng vào trong phòng, toát mồ hôi toàn thân.

Quay đầu lại thì thấy Hạ Phương vẫn nhẹ nhàng thong dong, tựa như vừa rồi cô chưa từng bê thùng đồ nặng mấy chục kí này.

Ba Ngụy không khỏi nhìn Hạ Phương với ánh mắt khác.

“Oa!”, Tiểu Kha Kha không đợi được mà chạy tới mở thùng đồ của Hạ Phương, vui vẻ hô lên: “Búp bê đáng iu quá. Oa oa oa, đây là xe trượt giới hạn toàn thế giới mà Đại Hổ trên lớp hay kể đó sao? A a a đẹp quá…”

Cô bé vẫn chưa hiểu giới hạn trên toàn thế giới là sao, nhưng bé biết thứ mà bạn học vẫn thường khoe khoang ở trên lớp giờ bé cũng đã có rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui