Chương 18:
Vừa về đến nhà là nó đã xắp sếp ngay đồ đạc để sang Nhật. Kệ mọi người hỏi j nó chỉ lắc đầu rồi bảo khi nào giải quyết xong thì nó sẽ kể cho. Mọi người cũng đành bó tay chờ đợi. Hắn đòi theo nó sang Nhật nhưng nó từ chối liền. Nó bảo đây là việc riêng của nó nó ko muốn ai can thiệp thế là hắn phải ở nhà. Sau khi xin phép pama chồng nó phi vội ra sân bay. Nó vừa vào đến nơi thì cũng là lúc giọng cô tiếp tân vang lên:
-Xin chào quý khách! Chuyến bay từ việt nam sang nhật bản sắp khởi hành. Quý khách hãy chuẩn bị………..
-Phù! May quá vừa kịp._ Nó lấy tay vuốt nhẹ tóc qua 1 bên rồi sải bước đi vào bên trong. Lên đến máy bay nó chọn 1 chỗ trống và ngồi xuống. Nó vừa nhắm mắt vào thì chợt có 1 giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng của 1 người con trai vang lên:
-Xin lỗi! Tôi có thể ngồi đây ko?
-Ok. Xin mời_ Nó nói nhưng cũng ko mở mắt ra.
-Thanks_ Người đó nói.
Nó im lặng ko đáp trả. Nó miên man nhớ lại cuộc nói chuyện vừa nãy của nó với thư kí Jun.
Quay lại trước đó 1 tí nèo.
-Xin chào! Tôi là Sally!
-Sally tôi Kim Jun đây. Cô hãy mau sang đây nhanh lên có chuyện xảy ra rồi
-Có chuyện j zậy?
-Công ty của chúng ta đang gặp phải 1 số vấn đề rất rắc rối. Có lẽ nó sẽ không trụ được bao lâu nữa. Tôi ko thể giải quyết được vấn đề này. Cô hãy mau đến đây đi.
-Ai?
-Hả??????????….ak… Theo thông tin tôi đã điều tra thì đây là do tập đoàn “ crystal” đã dìm hàng chúng ta.
-Được. Tôi sẽ sang ngay.
Kết thúc hồi ức.
Bất chợt nó thở dài 1 cái. Một cái thở dài não nề chứa đầy sự phiền hà và mệt mỏi. “ Cô sẽ phải hối hận vì những j mình đã gây ra cho tôi.” Nó nắm chặt tay mặt đỏ lên vì tức giận.
-Này nhok! Em sốt hả?_ Người con trai ngồi bên cạnh nó hỏi.
-Sốt?_ Nó quay sang hỏi.
-Uk. Nhìn mặt em đỏ bừng lên thế kia còn j_ Người đó nói ánh mắt có chút lo lắng.
-Haha_ Chợt nó cười lớn xong thấy mọi người đang nhìn mình với con mắt ko mấy vui thì nó cúi đầu_ Xin lỗi! Trời tui ko có sao đâu á! Chỉ là bực quá lên mới thế thui.
-Thế hử?_ Người đó tiếp tục hỏi.
-Uk. Mà sao nhìn anh wen wa ha_ Nó nhìn người đó rồi suy nghĩ.
-Anh là………_ Người đó đang định trả lời thì…
-A…. anh là Heo phải ko?_ Nó chợt reo lên như phát hiện ra 1 cái j đó mới lạ.
-Hả??????_ Anh ngây người sau đó cốc vào đầu nó 1 cái.
-Đau_ Nó lấy tay xoa xoa trán.
-Hừ. Thế là còn nhẹ chán đấy. Này nhok nhớ kĩ tên anh nha. Anh là Joo chứ ko phải Heo đâu_ Anh nhăn mặt nhớ lại cái biệt dnah nó mới đặt ình.
-Ak…. Ak… nhớ rùi. Trí nhớ dạo này tồi tệ quá._ Nó lắc lắc đầu.
-Uk. Mà này sao em lại sang Nhật zậy?_ Anh tò mò.
-Giải quyết chút công việc_ Nó đáp_ Còn anh?
-Công ty gặp chút rắc rối lên sang giải quyết_ Anh cười.
Nó như ngây người trước nụ cười đó “ Sao cái j cũng giống zậy nè? Từ ánh mắt cho đến nụ cười. Trời ơi! Có ai nói với con là ko phải đi”. Nó cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào anh mà suy nghĩ. Nhột trước ánh mắt của nó nên anh lại cốc lên đầu nó 1 cái rõ đau. Nó hét toáng lên:
- Nè. Anh làm cái trò j zậy hả?
-Suỵt bé mồm thooy_ Anh đưa tay bịt mồm nó.
-Ỏ… a…y_ Nó nói ( bỏ ra đi) thế là anh liền bỏ tay ra.
-Này. Lành làm gáo, vỡ làm môi lôi thôi là cho ăn liên hoàn chưởng đó nhá_ Nó quắc mắt nhìn anh
-………….._ Anh đang định phản công thì giọng 1 cô tiếp viên vang lên:
-Xin quý khách vui lòng zữ trật tự_ Bà này nói mà mắt cứ nhìn chằm chặp vào anh.
-Được rồi. Xin lỗi_ Anh nói rồi cười nhẹ với bà đó 1 cái làm bả xít nhảy dù để vô bệnh viện tiếp máu.
Thế là anh và nó lại ngồi huyên thuyên một lúc đủ về các thể loại như về công ty về cuộc sống sinh viên của nó hay……… Rồi 1 lúc nó cũng ngủ quên và ko biết do vô tình hay cố ý mà cái đầu của nó ngả vào vai anh ngủ ngon lành. Anh cười nhẹ nhìn chằm chặp vào khuân mặt nó. Một chút kí ức nhỏ len lỏi bay qua bay lại trong đầu anh với hình ảnh của 1 cô bé 12t với 1 thằng nhok 14t đang nô đùa với nhau. Hình ảnh cứ chập chờn bay qua bay lại làm anh cảm thấy choáng váng. Anh mở to mắt lắc đầu lia lịa để xua đi cái cảm giác khó chịu này. Sau 1 lúc anh cũng thiếp dần vào giấc ngủ.
-5’ nữa máy bay sẽ hạ cánh. Tất cả mọi người hãy thắt dây an toàn cẩn thận….._ Tiếng cô tiếp viên vang lên làm cho nó và anh tỉnh ngủ. Nó cựa mình vươn vai ngáp ngắn ngáp dài. Không ngờ cái tay của nó dài quá đập bụp phát zô mặt anh luôn.
-Này nhok làm cái trò j đấy?_ Anh nhăn mặt lấy tay xoa xoa chỗ vừa bị nó đập phải.
-Ôi sò-rí nha. Tui ko có cố ý đâu á. Tha cho tui nha_Nó giương ánh măt năn nỉ về phía anh.
-Được rồi. Tha cho nhok đó. Thui thắt dây an toàn zô đi_ Anh nói sau khi véo mũi nó 1 cái.
:” Lại véo mũi. Sao toàn những cử chỉ quen thuộc zậy nè?”_ Nó lại ngẩn người suy nghĩ. Anh thấy nó zậy thì liền đưa tay qua khua khua trước mặt nó. Nhưng chả thấy nó có phản ứng j nên anh liền hét lên:
-Này!
Nó giật mình ngơ ngác quay qua nhìn anh. Ánh mắt như muốn hỏi: “ có chiện j?”. Anh thấy nó vậy thì não nề thở dài 1 cái tỏ vẻ ko hài lòng. Nó thấy thế thì cũng hơi ngạc nhiên suy nghĩ xem mình đã làm j mà anh lại như zậy. Nhưng suy nghĩ mãi cũng chả tìm ra đáp án lên nó thôi ko nghĩ ngợi nữa. Nó quay sang anh:
- Này Joo! Tên thật của anh là j?
-Sao nhok lại wan tâm?_ Anh quay sang hỏi nó.
-Ah. Ukm thì chỉ là quan tâm chút thui mà. Mà sao ý kiến ak? Có nói ko?_ Sau 1 hồi ấp úng nó cũng hỏi được anh.
-Haizzzzzzzzzz_ Anh thở dài_ Tên việt của anh là Triệu Nhật Huy. Năm nay anh 22t đang là tổng giám đốc của tập đoàn “ GEM”. Ok. Em còn vấn đề j cần hỏi nữa ko?_ Anh giới thiệu 1 loạt và kết luận với nó bằng 1 câu hỏi.
-Triệu Nhật Huy?_ Nó thắc mắc.
-Uk_ Anh gật đầu.
-Anh là con trai bác Triệu. Triệu Khắc Ân?_ Nó lại 1 lần nữa hỏi.
-Uk._ Anh lại gật đầu
Nó lại ngồi đăm chiêu suy nghĩ. “ Bác Triệu có con trai sao? Sao hồi nhỏ mình ko thấy nhỉ? Hồi nhỏ mình toàn chơi với An An thui mà. Mà theo mình được biết thì An An lại là con 1 ko có anh chị em j hết thì lấy đâu ra ông Joo này nhỉ? Haizzzzzz giải quyết xong zụ này phải về hỏi cho ra nhẽ mới được” Nó thầm suy nghĩ.
-Máy bay đã hạ cánh kính mời quý khách ra ra ngoài_ Tiếng cô tiếp viên vang lên.
Nó và anh vội vàng đứng dậy bước xuống khỏi máy bay. Nó cùng anh đi ra ngoài. Nó ngó ngiêng tìm kiếm thì thấy cái bảng to đùng ghi chữ “ Diệp Bảo Ngọc or Sally”. Nó kêu khẽ lên 1 tiếng “ Kim Jun” rồi nhanh chóng bước về người có tên đó mà quên mất chào anh. Thấy nó quên mình thì anh thở dài ngao ngán lắc đầu 1 cai rồi cũng bỏ đi về phía người quản lí. Nó và anh chàng quản lí Kim Jun vừa đi vừa bàn công việc. Nó thường hay nhăn mặt khi kim Jun nhắc đến tên ả Linh Đan. Cuối cùng cũng về đến khách sạn nó vội cất hành lí tắm rửa rồi xuống ăn trưa cùng quản lí Kim. Trong lúc ăn 2 người cũng ko ngừng bàn về vấn đề đó. Nó thở dài rồi buông 1 câu kết luận:
- Ngày mai tui sẽ đến gặp bà Victoria. Có lẽ bà ấy sẽ giúp được chúng ta.
-Đúng zậy. Dù j bà ấy cũng là mama nuôi của cô mà. Bà ấy lại còn rất quý cô nữa chứ._ Jun gật đầu tán thành.
-Được. Tôi sẽ gặp bà để nhờ vả. Dù là ko thíc nhưng có lẽ tôi phải phá lệ thui. Chả nhẽ để công ty chúng ta gây dựng bao nhiêu năm nay mất trong tay kẻ khác sao?_ Nó gắp miếng cá hấp lên vừa ăn vừa nói.
-Đúng zậy
Nói xong 2 người tập trung vào ăn uống. Vì đã mệt và quá đói nên nó ăn trông rất ngon miệng. Phương châm của nó là “ dù có chết cung phải ăn” nên dù có việc j xảy ra đi chăng nữa thì việc ăn vẫn được đặt lên hàng đầu. Trừ 1 số trường hợp quá cất thiết hay là bất đắc dĩ.
Ở Việt Nam:
Bây giờ đã là 9h tối. Hắn cứ đi di lại lại trong phòng. Từ lúc nó đi hắn thấy thời gian trôi như chậm lại. Mới có 1 ngày mà cứ như là gần 1 năm ý. Hắn khổ sở chông chờ cuộc điện thoại từ nó. Nhưng mãi mà chả thậy cả. Hắn chật vật cứ ôm con gấu bông của nó lăn qua lăn lại trên giường rồi thỉnh thoảng lại đám vào con gấu bông vô tội đó vài cái. Nhìn gương mặt của hắn thật là trẻ con quá đi mất. Hắn thở dài tối lui đang định đi ngủ thì chuông điện thoại reo lên.
Có lẽ nào... Em vội quên đi
Có lẽ nào... Em đưa mùa thu đi
Có lẽ nào... Mùa thu chẳng còn lại gì, trong tâm trí em
Có lẽ nào... Em buông anh đi xa mất
Có lẽ nào... Anh không phải người mà em yêu nhất
Có lẽ nào... Anh phải tự nhủ rằng chỉ là 1 giấc mơ
Anh mất em rồi...!
( Thu cuối)
Hắn vội vội vàng vàng cầm cái máy lên. Không thèm nhìn xem người gọi là ai. Giọng gấp gáp nghe đến tội:
- Alooo!
- Em nè_ Đầu dây bên nói.
-Hửa? Em nào?_ Hắn ngớ người.
-Trời! Còn em nào nữa?_ Nó thở dài bất lực vì ông ck của mình.
Hắn nghe thấy thế thì cũng vội bỏ cái điện thoại đangg kề trên tai xuống. Nhìn vào màn hình điện thoại rồi khẽ reo lên:
- A! Vk iu anh chờ em mãi. Sao bây giờ em mới chịu gọi cho anh hả?_ Xong lại giận dỗi luôn.
-Ôi ông ck yêu quái ak nhầm iu dấu của em đang giận hả?_ Nó trêu đùa.
-Ai thèm. Xí_ Hắn nói.
-Thôi nào giận j thì bây giờ em gọi cho anh nè. Mới xuoogns máy bay được có 1h30 chứ bộ._ Nó nói.