Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

"Vâng vâng vâng, cậu tư yên tâm, muộn nhất là ngày mai nhất định tôi sẽ đem lá trà hảo hạng nhất chúng tôi có đến cho cậu, cậu có thể thong thả thêm một ngày nữa được không?”

Người đang sốt ruột xin lỗi không phải ai khác mà chính là Lưu Đại Hải - chồng của Trương Hồng Mai.

Từ sau khi nhà họ Lưu tốt lên, hình tượng của Lưu Đại Hải cũng đã thay đổi.

Lúc này ông ấy đang mặc đồ tây, tuy da dẻ ngăm đen, vóc người không cao nhưng diện mạo lại phúc hậu, nói chuyện cũng chân thành, khiến người ta cảm thấy rất đáng tin.

Chỉ là...

Tình huống trước mắt rõ ràng đã chứng minh lá trà của nhà họ Lưu có vấn đề.

Hơn nữa còn đúng lúc xui xẻo là Trương Hồng Mai nói nhà họ Lăng ở Kinh Thành chính là nhà của Lăng Nhất Nam?

"Nữ thần!", thấy Hạ Phương, Lăng Nhất Nam lập tức lộ ra nụ cười xán lạn, dáng vẻ nghiêm túc cùng lạnh lùng ban nãy đã biến mất, cậu ấy nhanh chóng chạy đến trước mặt Hạ Phương, hai mắt phát sáng.

"Nữ thần Hạ, đúng là chị rồi!", như thể không tin được mình có thể gặp được Hạ Phương ở đây, Lăng Nhất Nam phải nhìn Hạ Phương lại vài lần mới vui vẻ cười nói: "Không ngờ lại gặp được chị ở đây, trùng hợp thật, chúng ta có duyên ghê!"

Hạ Phương khẽ gật đầu: "Lâu rồi không gặp cậu tư”.

"Vâng, đúng là lâu lắm rồi. Lúc trước em cứ bận chuyện trường lớp mãi, Tử Hằng cứ mè nheo bảo em trích thời gian để tìm Chương Tử Lạc hẹn gặp chị", Lăng Nhất Nam nói xong còn hơi xấu hổ cúi đầu, gãi gáy một cái rồi bảo: "Dạo này bọn em tập nhảy gặp chút khó khăn nên muốn tìm chị hỏi chuyện một chút, ầy, tiếc là bận quá..."

Hạ Phương khẽ gật đầu, ung dung nói: "Không có gì, chuyện đó không vội được, gặp khó khăn thì cứ từ từ tập tiếp thôi, chậm rãi tiến bộ".

Lăng Nhất Nam cười gật gù: "Vâng, em hiểu rồi".

"Mà sao chị lại ở Giang Lâm vậy?", Lăng Nhất Nam nói xong thì như nhớ ra điều gì đó, lại bảo: "À, em nhớ rồi, nữ thần Hạ vốn là người Giang Lâm mà, chẳng trách, chị hết bận chuyện bên kia rồi nên về nhà sao ạ?"

Hạ Phương khế gật đầu: 'Ừ, trở về làm chút chuyện. Cậu... không đi học à?"

Lăng Nhất Nam vội vàng giải thích: "Không, không phải, em cũng đến đây có chút chuyện ạ, rồi trong nhà vừa khéo lại có chuyện làm ăn ở đây luôn nên em xong việc thì sang đây hỗ trợ gia đình làm việc".

Hạ Phương khẽ gật đầu, lại nghe Trương Hồng Mai kích động kêu lên: "Ông xã ơi, sao, sao ông lại ở đây?"

Nói rồi bà ta nhấc cơ thể mập mạp của mình chạy vội qua chỗ Lưu Đại Hải.

"Không phải ông bảo đến Kinh Thành bàn chuyện làm ăn à? Sao lại..., Trương Hồng Mai kinh ngạc nhìn Lưu Đại Hải.

Lúc này sắc mặt Lưu Đại Hải đã xám xịt, thấy Trương Hồng Mai ăn diện sặc sỡ thì không khỏi nhíu mày: "Khách hàng sẽ đến đây nên tôi tạm không cần đến Kinh Thành nữa, không phải bà đi xem lễ phục rồi à? Sao lại ở đây nữa..."

Trương Hồng Mai nói: 'À, tôi và hai đứa em đến đây ăn cơm, tôi xem qua thiết kế của lễ phục rồi, nhà thiết kế kia phải nói là dở tệ, sửa qua sửa lại loạn hết cả bộ lễ phục của tôi, giờ xấu đến mức không dám nhìn. Tôi đã bảo cô ta tiếp tục về sửa rồi, nếu ngày mai tôi còn chưa thấy hài lòng thì chắc sẽ đổi người thiết kế luôn quá”.

"Ông không biết đâu, LM gì đó ghê tởm lắm, treo cái bảng hiệu hàng đầu quốc tế nhưng thật ra mấy nhà thiết kế dưới trướng bọn họ đều là rác rưởi, tự tôi thiết kế ra có khi còn đẹp hơn họ, không biết là học ở đâu ra mấy cái mẫu đó..."

Thấy chồng mình đến là Trương Hồng Mai liên tục khua môi múa mép kể lễ, không màng đến tình hình xung quanh.

Lưu Đại Hải vốn đang sốt ruột không thôi vì gặp sự cố chuyện lá trà, đang vội bảo Lăng Nhất Nam bỏ qua rồi cho ông thêm chút thời gian để chuẩn bị, nếu không đơn đặt hàng lớn lần này sẽ tan thành mây khói, việc hợp tác với nhà họ Lăng ở Kinh Thành e là cũng mất luôn.

Làm không khéo có khi còn đắc tội nhà họ Lăng, thậm chí khiến lá trà nhà họ Lư mang tiếng xấu.

Nhiều năm qua bọn họ vẫn luôn cần cù siêng năng sản xuất lá trà, bởi vì điều kiện tự nhiên chỗ họ tốt nên lá trà trồng ra cũng thuộc hàng cao cấp.

Dựa vào hai anh em nhà họ Lưu nỗ lực mấy năm qua, bây giờ có thể coi như đã thành sản nghiệp lớn, ông ấy không muốn vì bất cẩn mà bõ hết công sức bao năm nay.

Nghĩ đến đây, Lưu Đại Hải mất kiên nhẫn đẩy Trương Hồng Mai ra: "Bà cũng được rồi đấy, người ta là công ty hàng hiệu quốc tế, chắc chắn là có chỗ hơn người, bà cứ khắt khe chọn tới chọn lui như vậy sẽ không kịp đám cưới của con gái đâu".

Nói xong, ông ấy lại đến lấy lòng Lăng Nhất Nam ở trước mặt: "Cậu tư... Cậu xem, chuyện tôi vừa đề nghị cậu thấy thế nào?"

Lăng Nhất Nam đang nói chuyện với Hạ Phương thì bỗng bị quấy rầy, có hơi không vui.

Nhưng mà...

Nếu đã gặp được nữ thần ở đây thì cậu ấy cảm thấy... Xin nghỉ thêm một ngày ở lại Giang Lâm cũng không phải không thể...

"Ông chủ Lưu, hôm nay hàng của ông quả thật rất có vấn đề, tôi có thể cho ông thêm một ngày, ngày mai phải đem lá trà tốt nhất của ông đến cho tôi xem, kiểm tra xong thì chúng ta mới bàn bạc tiếp".

Lăng Nhất Nam nói một cách cực ngầu, toàn thân toát lên khí chất của một ông tổng sếp sòng lớn.

Lưu Đại Hải bỗng muốn cảm động rớt nước mắt: "Được được, cậu yên tâm, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị thật kỹ càng, chắc chăn sẽ không xuất hiện những vấn đề như hôm nay nữa đâu, nhất định!"

Lăng Nhất Nam khẽ gật đầu rồi quay lại nhìn Hạ Phương, vẻ mặt lập tức hớn hở như mặt trời tỏa nắng: "Nữ thần Hạ, các chị cũng đến đây ăn cơm à?"

Hạ Phương gật đầu: 'Ừ, vừa ăn xong, cậu cũng vậy à?"

"Vâng, nhà hàng này nổi tiếng ở Giang Lâm phết, hương vị quả thật không tệ, sớm biết chị ăn ở đây thì em đã ghép bàn rồi", Lăng Nhất Nam có chút xấu hổ gãi đầu một cái.

Hạ Phương cười cười: "Nếu cậu còn việc bận thì chị đi trước nhé".

Lăng Nhất Nam rất muốn nói mình rảnh lắm, nhưng cảm thấy nói vậy thì không phải phép, thế là chỉ đành cắn cắn môi, đăn đo không biết phải nói gì cho phải.

Bõng nghe thấy Lý Lan Hương không hiểu tình hình lên tiếng một cách đầy trào phúng: "Ối chao, tôi nói mà, sao bỗng dưng có tiền đến đây ăn cơm được, không ngờ là lừa tiền cậu công tử bột này".

Trương Hồng Mai cũng phát hiện ra vấn đề, nhưng bà ta nhìn không lầm thì chồng mình vừa rồi hình như... rất khúm núm trước cái cậu công tử bột kia?

"Đúng không chị dâu, em đã nói mà, thứ phụ nữ chỉ được mỗi nhan sắc này chỉ biết quyến rũ đàn ông thôi, chị xem kìa, cậu trai trẻ đó lây đâu ra lý trí chống lại cô ta được, còn anh cả nữa, vừa thấy cô ta là sáng mắt lên ngay", Lý Lan Hương sợ thiên hạ không đủ loạn cứ che miệng vừa nói vừa cười.

"Cái gì?!', nghe thế Trương Hồng Mai nổi đóa ngay, nhất là khi quay đầu lại bắt gặp Lưu Đại Hải quả thật đang nhìn Hạ Phương, thế là càng nổi trận lôi đình, đâu còn quan tâm được thứ gì khác?

Bà ta đi tới vung tay tát Hạ Phương: "Con điếm có cha sinh không có mẹ dạy nữa, còn dám bảo bọn tao chỉ biết tiêu tiền đàn ông à, mày nhìn lại mày đi, không có đàn ông mày sống nổi chắc? Mẹ mày có dạy mày không? Mày đẻ ra chỉ để quyến rũ đàn ông à, mày có biết xấu hổ không?"

Nhưng cái tát kia còn chưa chạm đến mặt Hạ Phương thì đã bị cô túm lại được, thậm chí Lăng Nhất Nam ở bên cạnh còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Hạ Phương giơ cánh tay còn lại lên vung thẳng vào mặt Trương Hồng Mai.

"Chát... Chát... Chát... Chát..."

Năm sáu cái bạt tai không ngừng tát thẳng xuống gương mặt đầy mỡ của Trương Hồng Mai, khiến cho hai cái má đây thịt của bà ta không ngừng rung lắc như muốn rụng khỏi mặt bà ta, chỉ nhìn thôi đã biết Hạ Phương dùng sức lớn đến mức nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui