Hạ Phương nhận được điện thoại của Bạch Hạc, nói thời gian này có người đang điều tra cô, hơn nữa còn rất mãnh liệt, bên phía Bạch Hạc đã giúp cô ngăn lại, nhưng biết đâu họ còn có cách khác để điều tra cô.
Bạch Hạc hỏi có phải cô đã đắc tội ai, bảo cô thời gian tới phải cẩn thận hơn.
Hạ Phương cúp điện thoại, sờ cằm, đang tự hỏi thời gian này có phải quá kiêu ngạo, đã đắc tội người không nên đắc tội hay không?
Nhưng nhìn thấy một bóng người quen thuộc bước vào căn phòng bên cạnh.
Chính là Ngô Bội Bội mặc một chiếc váy đen xẻ tà gợi cảm.
Nhớ tới lúc nãy Sở Lâm Xuyên nói mình ở phòng bên cạnh, Hạ Phương nở nụ cười giễu cợt, biếng nhác đi theo cô †a.
Qua khe cửa, Hạ Phương nhìn thấy Sở Lâm Xuyên đang ở bên trong, cùng với Ngô Bội Bội đang cố sát lại gần anh ấy.
Đang cảm thấy ghê tởm thì cô thấy Ngô Bội Bội đột nhiên ngã nhào sang hướng bên cạnh.
Hạ Phương vốn cũng không chú ý người bên cạnh Sở Lâm Xuyên và Ngô Bội Bội, nhưng khi Ngô Bội Bội ngã xuống, người đó đứng bật dậy, tránh Ngô Bội Bội nhào về phía mình giống như tránh bệnh dịch.
Mà Hạ Phương cũng đã nhìn rõ khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng quyến rũ đó.
Không phải là người đàn ông của cô - Tư Thành hay sao?
Hạ Phương lười biếng dựa vào cửa, đang định xem kịch hay, nào ngờ sau khi Tư Thành tránh Ngô Bội Bội thì đi về phía cửa, sau đó mở cửa ra, bắt quả tang Hạ Phương ngay tại trận.
“Sao lại chạy tới đây?”, Tư Thành chỉ cảm thấy có người đang nhìn lén ở cửa, còn tưởng là vở kịch Ngô Bội Bội sắp xếp, định chụp lén họ, nhất là anh còn cảm thấy khi Ngô Bội Bội đột nhiên nhào về phía mình, hơi thở của người ngoài cửa trở nên hơi kỳ lạ.
Anh cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức ra cửa bắt người, nào ngờ người đứng ngoài lại là Hạ Phương nên anh sững sờ trong chốc lát.
Hạ Phương cũng không ngượng ngùng, thản nhiên đứng ở đó: “Điều này nên là em hỏi anh mới đúng chứ, không phải anh nói ra ngoài bàn chuyện công việc với bạn sao?”
Hạ Phương nhìn lướt qua cả căn phòng, đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Sở Lâm Xuyên, sau đó nhìn thấy Tần Hách vẫn luôn lặng lẽ uống rượu ở trong góc tối, thầm nghĩ: Chẳng lẽ hai người này là bạn của anh?
“Như em thấy đó”, dường như biết Hạ Phương đang nghĩ gì, Hạ Phương nhướng mày, cười rạng rỡ.
Nhìn Ngô Bội Bội ngã vào chỗ Tư Thành ngồi khi nấy, cô †a ngã chật vật cũng chẳng ai quan tâm, hoàn toàn bị phớt lờ, Hạ Phương nở nụ cười khẩy: “Các anh cũng biết chơi đấy chứ..."
“Cô ta đến vì em ba, không liên quan đến anh”, Tư Thành trả lời ngắn gọn dứt khoát.
Nhưng Sở Lâm Xuyên lại oan uổng hét lên: “Anh hai, sao lại là đến vì em, không liên quan đến anh?”
Ngô Bội Bội chẳng phải bạch nguyệt quang của anh hai sao?
Cô ta đã chạy tới quán bar rồi, anh hai không nhận thì thôi còn đẩy sang cho anh ấy? Thế này là thế nào?!
Sở Lâm Xuyên giận đùng đùng sải bước đi tới trước mặt Hạ Phương và Tư Thành, thảng thốt hỏi: “Ủa mà anh quen sếp Phương của chúng em à?”
Không đúng, anh ấy nhớ ban đầu khi nhắc đến sếp Phương, Tư Thành mặt đầy khinh thường, nhưng bây giờ Tư Thành đang đứng trước mặt sếp Phương, vì sao lại khiến anh ấy cảm thấy có gì đó là lạ?
Không hề có sự lạnh lùng, bá đạo người lạ đừng tới gần thường ngày nữa, thay vào đó là sự dịu dàng và cưng chiều là thế nào?
Sở Lâm Xuyên cảm giác như mình gặp ma. Sếp Phương?
Tư Thành khẽ cau mày, nhìn Hạ Phương bên cạnh rồi lại nhìn Sở Lâm Xuyên đang trợn mắt há mồm kinh ngạc, cảm thấy dường như mình lại phát hiện ra điều gì, anh cười như không cười nhìn Hạ Phương: “Cậu ấy gọi em là gì?”
Không, bầu không khí này rất lạ luôn ấy!
Sở Lâm Xuyên cảm thấy não mình load không kịp, không nhịn được hỏi: “Anh hai, anh không biết à? Cô ấy là người em từng nói với anh đó, nữ thần duy nhất của em, cũng là nhà thiết kế trưởng của LM chúng em, sếp Phương!”
“Khi cô ấy mới về nước, em đã nói với anh rồi, khi đó em nói cô ấy khá xứng đôi với anh, anh còn nói cô ấy sẽ độc... ưm ưm..”, Sở Lâm Xuyên còn chưa nói xong đã bị nhét một quả cam vào miệng, chặn luôn lời anh ấy.
Mặt Tư Thành tối lại, nhìn Sở Lâm Xuyên bằng ánh mắt cảnh cáo: “Chẳng phải cậu vẫn luôn muốn gặp chị dâu sao? Còn không mau gọi đi?”
Sở Lâm Xuyên nghi hoặc chớp mắt, nhất thời không hiểu lời Tư Thành nói.
Một lúc sau, khi hoàn hồn lại, anh ấy liền kích động, cắn quả cam vẫn còn vỏ trong miệng, nước phọt ra.
Vị chua lập tức làm Sở Lâm Xuyên tỉnh táo, anh ấy kích động chỉ Tư Thành rồi lại chỉ Hạ Phương, hai mắt mở to: “Hai, hai... hai người?”
Tư Thành không thèm để ý đến Sở Lâm Xuyên đang ngỡ ngàng, kéo Hạ Phương đi đến sofa, để cô ngồi lên đùi mình, đút quả nho vào miệng cô, giọng nói từ tính mang theo chút nguy hiểm vang lên: “Phương cục cưng này... hay là anh nên gọi em là Phương Hạ? Nhà thiết kế trưởng của LM?”
Khóe miệng Hạ Phương giật giật, căn quả nho, vị ngọt lan khắp khoang miệng.
Cô lười biếng liếm đôi môi đỏ, đặt một tay lên vai Tư Thành, lười biếng nhìn anh cười: “Anh Thành ngạc nhiên như vậy làm gì?”
Nói không ngạc nhiên là giả.
Là thần y Tiết Phi, lại là đồ đệ cuối cùng của Diêu Cốc Tử, lại là đàn em của Ngụy Thung...