Khi nghe Lucy Mộ Dung hẹn mình đi ăn cơm, Trần Lâm Phỉ không khỏi kinh ngạc.
"Sao hôm nay lại có thời gian rảnh mà đi ăn với mình thế?", cô ta vừa đáp máy bay xuống, còn chưa kịp tẩy †rang, vóc dáng thon thả và gương mặt xinh đẹp khiến vô số người trong siêu thị ngoái nhìn.
Trần Lâm Phi vội kéo khẩu trang lên: “Xin lỗi cậu, thân phận mình thế này nên ra đường toàn phải đeo khẩu trang với đội nón sụp, tránh cho fan nhận ra kẻo lại gây mất trật tự”.
Lucy Mộ Dung chỉ cười nói: “Không sao, mình hiểu mà, dù gì cậu cũng là người mẫu có chút tiếng tăm ở địa phương, cũng xem như được nửa chữ minh tinh”.
Trần Lâm Phỉ vốn đang khoe mẽ trắng trợn, nào ngờ Lucy Mộ Dung ngoài mặt thì nghe như đang hùa theo, nhưng cụm "nửa chữ minh tinh" lại khiến cô ta trở nên không vui.
Trần Lâm Phỉ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, hôi, minh tỉnh gì chứ. Nhưng Giang Lâm đúng là thành phố nhỏ, vẫn nên kín tiếng một chút”.
"Lấy chiều cao với nhan sắc cậu thì đi trên đường cũng đã hấp dẫn người khác rồi, muốn kín tiếng thì khó lắm đó đa", Lucy Mộ Dung cười cười, dẫn Trần Lâm Phỉ đi vào một quán ăn.
Hai người ngồi xuống, Lucy Mộ Dung bắt đầu gọi món.
Trần Lâm Phi thì chăm chú quan sát cô ấy, phát hiện đối phương trông có vẻ khác xưa thì tự hỏi xem có phải Lucy Mộ Dung đã biết gì không.
Nhưng trong suốt bữa cơm, Lucy Mộ Dung chỉ trò chuyện về những việc xảy ra gần đây và một số chuyện xưa hồi còn đi học.
Thế là Trân Lâm Phỉ dần buông lòng phòng bị, bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian bọn họ nô đùa vui vẻ cùng nhau.
Bỗng nhiên, ánh mắt Lucy Mộ Dung lạnh đi, giọng nói cũng đanh lại: “Cậu nói xem, trước kia bọn mình vô †ư như vậy tốt biết bao nhiêu, vì sao chỉ mới tốt nghiệp có mấy năm mà đã thay đổi chứ?"
Trần Lâm Phi thoạt tiên còn chưa nhận ra, chỉ cười nói: “Ai rồi cũng sẽ thay đổi mà, hồi đó đi học còn vô tư vô lo, ra trường rồi thì bắt đầu cạnh tranh vì công việc, tính cách cũng sẽ khác đi”.
Lucy Mộ Dung cong môi: “Chỉ là tính cách thôi sao? Mình lại thấy có những người bị lợi ích làm mờ mắt, trở nên vặn vẹo độc ác nữa cơ”.
Trần Lâm Phi giật thót, vừa quan sát đối phương vừa thử dò hỏi: “Có phải cậu gặp chuyện bưồn gì không?”
"Không, mình chỉ nói thế thôi", Lucy Mộ Dung tránh đi tầm mắt của cô ta, nâng ly nước cam lên uống: “Rõ
ràng nhất là Lục Trí Vân ấy. Trước kia đi học cũng quậy phá gây sự nhưng không đến nỗi như bây giờ, hoàn toàn không đặt ai vào mắt”.
"Cậu Lục được nuông chiều từ nhỏ ấy mà, muốn gì có đó, tự dưng gặp phải người như Hạ Phương thì ham muốn chỉnh phục trỗi dậy. Càng là không có được, càng là khó chinh phục thì sẽ càng tìm cách đoạt được mà bất chấp thủ đoạn”.
"Cậu cũng vậy, đúng không?", Lucy Mộ Dung ngẩng đầu nhìn vào mắt Trần Lâm Phỉ: “Nhưng mình không rõ, mình đã làm gì ảnh hưởng đến cậu chứ?”
Ánh mắt lạnh lùng mang theo thất vọng của cô ấy khiến Trần Lâm Phỉ hoảng hốt, vội vàng trấn tĩnh lại: “Kìa Lucy, cậu nói gì vậy?"
Luecy Mộ Dung cười nhạt: “Đến bây giờ mà cậu vẫn không chịu nói thật ư?"
"Thôi được, không nói cũng không sao. Mình chỉ là một đứa bạn tầm thường, là kẻ làm nền cho cậu, khi cần mới bị cậu mang ra làm tấm ván mà thôi. Nhưng mình thật sự không hiểu cậu làm vậy thì được gì từ mình? Hay đúng hơn là Lục Trí Vân hoặc kẻ nào đó đã hứa hẹn cho cậu những gì mới khiến cậu ra tay nhẫn tâm với mình như vậy?"
Trần Lâm Phi cười gượng: “Cậu bị sao thế Lucy? Nói gì mà mình không hiểu gì cả... Mình... mình làm gì mạo phạm cậu sao?"
Lucy Mộ Dung chỉ cảm thấy thật nực cười. Trước kia vì Hạ Phương trời sinh tính tình lạnh nhạt nên cô luôn xem Trần Lâm Phỉ là bạn thân nhất, cũng thân với Trần Lâm Phỉ hơn.
Nhưng sau đó, cô phát hiện chỉ có Hạ Phương là người luôn ở bên mình những lúc cần thiết.
Từ đó cô gần gũi với Hạ Phương hơn, mối quan hệ với Trần Lâm Phỉ cũng nhạt đi.
Trần Lâm Phi còn cãi nhau với Lucy Mộ Dung một trận, sau đó hai người thân nhau trở lại. Về sau Hạ Phương đi du học, Trần Lâm Phỉ tham gia khóa đào tạo người mẫu, Lucy Mộ Dung thì tập trung học hành, nỗ lực nâng cao bản thân để không bị tụt lại phía sau.
Nào ngờ chỉ mấy năm sau đó mà mọi chuyện lại thành như thế này.
"Đừng giả vờ. Cậu cũng biết cậu đã làm gì trong sinh nhật của tôi", Lucy Mộ Dung đứng dậy, lạnh lùng nhìn 'Trần Lâm Phi: “Tôi cho rằng cậu uống say, bị vong nhập nên mới làm ra loại chuyện này. Tôi vẫn luôn tìm lý do. biện hộ cho cậu, nhưng thái độ của cậu bây giờ làm tôi quá thất vọng”.
Nếu đó chỉ là sai lâm nhất thời thì sao lại một mực không chịu thừa nhận chứ?
Rõ ràng là do cô ta cố ý, nên mới khăng khăng chối bỏ.
"Lucy, không phải vậy đâu", Trần Lâm Phỉ nhận ra Lucy Mộ Dung đã biết được chân tướng thì không già
mồm nữa mà nước mắt ngắn dài cầm tay cô bạn: “Mình... mình biết cậu uống thuốc giải rượu của Hạ Phương rồi, mình tưởng cậu sẽ tỉnh, sẽ không bị gì đâu. Mình cũng... cũng tìm cách nhắn tin cho Hạ Phương để cậu ấy gọi cho cậu, đảm bảo cậu được an toàn...”
"Hắn ta... hắn ta đã làm gì cậu sao Lucy? Có phải hắn bắt nạt cậu không?..."
"Khi ấy cậu say rồi, hắn tự nhận là người yêu cậu, nói mình đưa cậu cho hắn chăm sóc. Mình nhớ cậu từng nói cậu có vị hôn phu, lúc ấy mình cũng không tỉnh táo, không thể canh chừng cậu được nên mới tin lời giao cậu cho hắn. Mình còn dặn hắn phải chăm sóc cậu thật tốt mà”.
"Mình không biết hản lại là kẻ khốn kiếp như vậy, dám nhân lúc cậu say mà hãm hại cậu. Cũng không ngờ. Hạ Phương lại không đi tìm cậu...”
Trần Lâm Phỉ khóc nức nở, ôm tay Lucy Mộ Dung xin lỗi liên hồi: “Tất cả là do mình chủ quan, chứ mình thật sự không ngờ sẽ như thế này. Sau đó cậu không nhắc tới, mình cũng bận việc nên không nhớ, nào ngờ lại khiến cậu hiểu lầm...”
Hiểu lầm ư?
Lucy Mộ Dung chỉ cảm thấy lạnh cả người, ánh mắt nhìn Trần Lâm Phỉ cũng lạnh đi.
"Đừng nói dối nữa Trần Lâm Phỉ. Tôi đã xem băng ghi hình rình, rõ ràng chính cô tìm cách chuốc thuốc tôi rồi đẩy tôi tên du cô cô thuê tới, muốn hắn phá hủy sự trong sạch của tôi”.
"Nói đi, mục đích của cô là gì? Tôi mất đi đời con gái thì cô được lợi gì?", giọng Lucy Mộ Dung sắc lẻm.
Trần Lâm Phỉ buột miệng: “Không thể nào! Băng ghi hình đã bị xóa rồi mài"
Nói xong, cô ta lập tức tái mặt.