Lucy Mộ Dung cười gắn: "Đúng vậy đấy, băng ghi hình đã bị xóa rồi, sao cô biết được?"
"Cô còn muốn gạt tôi à?!", Lucy Mộ Dung quát khẽ.
Trần Lâm Phỉ sầm mặt lại, buông tay Lucy Mộ Dung ra, rốt cuộc cũng không giả vờ được nữa, hất tay cô ấy rồi nói: "Lucy Mộ Dung, cô giỡn mặt à? Cô dám tính kế tôi?"
Lucy Mộ Dung cười gẵn: "Tôi tính kế cô? Chỉ có cô được hãm hại tôi, còn tôi thì không được tìm hiểu chân tướng? Nói nghe dễ quá, bạn thân gì chứ, trong mắt cô, tôi chỉ là một bức bình phong thôi đúng không? Cô lợi dụng sự giản dị của tôi để nâng lên vẻ đẹp của mình, lợi dụng sự tầm thường của tôi để toát lên vẻ tao nhã cao. quý của cô, hừ, bây giờ danh tiếng của tôi vượt qua cô nên cô thấy khó chịu chứ gì? Vì vậy nên mới nghĩ cách hãm hại tôi?"
Hạ Phương đã từng nói Trần Lâm Phỉ rất xấu tính, khuyên cô ấy đừng thường xuyên qua lại với Trần Lâm Phi.
Nhưng lúc đó Lucy Mộ Dung không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đối phương đối xử với mình tốt nên cô ấy cũng tốt lại, như vậy là công bằng với nhau. Nhưng không ngờ rằng cái tốt mà Trần Lâm Phỉ dành cho cô ấy chỉ toàn là giả vờ.
Bây giờ Hạ Phương khác xưa, trở thành thiết kế trưởng của LM, mà Lucy Mộ Dung cũng được hưởng tiếng thơm của Hạ Phương, không chỉ được Hạ Phương tặng quà sinh nhật đắt tiền, còn được Hạ Phương dốc. lòng bảo vệ...
Tất nhiên, thứ Trần Lâm Phỉ chướng mắt nhất chính là thân phận đột nhiên cao quý của Hạ Phương, cùng với thái độ không coi người khác ra gì của cô.
Tựa như trong mắt của Hạ Phương, bọn họ chỉ là một đám giun dế, không lọt vào nổi tầm mắt của cô.
Trần Lâm Phỉ đã từng nghĩ tới việc tạo dựng mối quan hệ với Hạ Phương, nhưng lại bị cô lạnh lùng từ chối.
Vì vậy sự đố kị trong lòng lại càng sâu đậm.
Nhất là buổi tối sinh nhật của Lucy Mộ Dung, khi thấy Hạ Phương không chỉ có năng lực vượt trội hơn tất cả mọi người, mà ngay cả người đàn ông của cô cũng bá đạo và ưu tú như vậy, như thể tất cả những điều tốt đẹp trên thế giời này đều đã thuộc về Hạ Phương.
Lúc còn đi học Trần Lâm Phỉ luôn một lòng muốn vượt qua Hạ Phương, nhưng cho dù là giá trị nhan sắc, ngoại hình hay là kết quả học tập, thành tích đều không thể sánh bằng cô.
Triệu Thiến Thiến cũng giống cô ta, đều bị Hạ Phương đè ép, thế là hai người cũng vì vậy mà trở thành đôi bạn thân, một lòng muốn vượt qua Hạ Phương.
Mấy năm sau hội ngộ, bọn họ đều nghĩ rằng Hạ Phương bị Lục Anh Đường vứt bỏ, nhà họ Hạ lại phá sản thì Hạ Phương chắc chắn vô cùng chật vật, ai cũng có thể dẫm đạp lên cô.
Nhưng không ngờ, rời khỏi Lục Anh Đường rồi Hạ Phương càng trở nên ưu tú hơn cả trước đây, cứ như một vầng hào quang di động, đi đến đâu cũng khiến người ta chói mắt.
Ngay cả Lục Trí Vân mà Trần Lâm Phỉ đã quyến rũ mấy tháng vẫn không nên cơm cháo gì cũng một lòng muốn có được Hạ Phương.
Thậm chí cuối cùng còn bị người đàn ông của Hạ Phương dạy dõ.
Khoảnh khắc đó, Trần Lâm Phỉ phẫn nộ và đố kị đến phát điên.
Vốn muốn nhân tiệc sinh nhật của Lucy Mộ Dung để làm nhục Hạ Phương một phen, cuối cùng lại bị Hạ Phương vả mặt lại.
Không chỉ thế, Hạ Phương còn nhảy vọt một cái thành người mà bọn họ không với tới được, sao cô ta không tức cho được?
Trần Lâm Phỉ không thể ra tay với Hạ Phương nên chỉ có thể tìm Lucy Mộ Dung để trút giận.
Ai bảo Lucy Mộ Dung là bạn thân của Hạ Phương chứ?
Tất cả những thứ này đều là do Hạ Phương làm hại.
"Lucy Mộ Dung, muốn trách thì trách Hạ Phương, ai bảo cô †a động vào anh Lục? Cô nghĩ nhà họ Lục sẽ ngồi yên à? Hừ, tôi nói cho cô biết, người đàn ông ngày đó không phải là do tôi tìm. Nếu Hạ Phương đắc tội nhà họ. Lục mà nhà họ Lục không làm gì được cô ta, thì cô sẽ thành người chết thế, bị họ giận cá chém thớt".
Trần Lâm Phỉ cười lạnh một tiếng, khuôn mặt dữ †tợn: "Cô nên hận Hạ Phương chứ không phải là tôi. Tôi coi cô là bạn tốt, tuy chưa từng cho cô được lợi ích gì nhưng cũng sẽ không làm hại cô, còn Hạ Phương thì không như thế. Cô ta có bản lĩnh nên đi khắp nơi chọc. ngoáy người khác, nhưng cô thì sao? Cô không tài cán gì, những người kia không làm gì được Hạ Phương thì sẽ quay sang đổ lên đầu cô. Nếu cô không chơi thân với cô †a thì làm gì đến mức này?"
Đống lời lẽ hoang đường này khiến Lucy Mộ Dung nghe mà bật cười thành tiếng.
"Ha, quan điểm lý lẽ của cô khiến người ta sợ quá cơ. Người ta có câu chỉ chỉ có cóc ghẻ mới đố kị, ngày hôm nay tôi được mở mang tâm mứt rồi", Lucy Mộ Dung hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn Trần Lâm Phi: "Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua cho đâu, Trần Lâm Phỉ, hôm nay. tôi hẹn cô ra đây là hi vọng cô biết nhận lỗi với tôi. Làm bạn đã lâu, tôi đã mong tất cả chỉ là ngoài ý muốn. Nhưng cô không chỉ không biết tội của mình, mà còn cố gắng lươn lẹo trốn tránh trách nhiệm, còn không biết hối cải, vậy tôi cũng sẽ không khách khí với cô nữa đâu".
"Ồ, ha ha, tôi sợ quá. Cô chỉ biết đến việc trả thù tôi thôi cũng không sao, nhưng tốt nhất là đi nhờ bạn thân
Hạ Phương giúp sức cho, ngược lại tôi cũng muốn xem thử cô thất thân vì cô ta, còn cô ta thì trả giá được gì cho. cô đây?"
Trần Lâm Phỉ khiến Lucy Mộ Dung cười khẩy không thôi. Cũng tốt, có vài người căn bản không đáng để mình
phải phí nhiều lời.
Là do cô quá ngây thơ, vọng tưởng Trần Lâm Phỉ có thể hối cải và thay đổi.
Rời khỏi nhà hàng, tâm trạng của Lucy Mộ Dung vô cùng tệ, tuy cô ấy bảo sẽ không bỏ qua cho, nhưng thực tế thì cô ấy chưa từng nghĩ đến việc muốn trả thù Trần Lâm Phi.
"Đây là đáp án mà cô muốn?", bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói đầy trào phúng, Lucy Mộ Dung ngước mắt lên thì thấy gương mặt điển trai nhưng có chút châm biếm của Sở Lâm Xuyên.
"Không liên quan đến anh", Lucy Mộ Dung cầm túi xách định rời đi, lại bị Sở Lâm Xuyên kéo lại.
"Tôi đã nói từ trước rồi, người phụ nữ kia không phải hạng tốt lành gì, cứ dứt khoát cho cô ta nếm mùi cay. đẳng thật đau là được, cô cứ phải bứt dây động rừng, chỉ vì một tình bạn vốn chẳng đáng một xu này?"
Lucy Mộ Dung sầm mặt dùng sức giấy tay ra: "Sở Lâm Xuyên, tôi đã nói rồi, chuyện của tôi không cần anh nhúng tay vào, anh có nghe hiểu tiếng người không?"
"Nếu người tối hôm đó không phải là tôi thì tất nhiên tôi đã không nhúng tay vào rồi, nhưng giờ cô đã là người phụ nữ của tôi, việc này tôi không thể không quản được", Sở Lâm Xuyên lạnh lùng nói, quanh thân tản ra hơi thở dữ dẫn.
Lucy Mộ Dung chỉ cảm thấy không thể nói lý với người này: "Sao nữa, chỉ cần là người anh ngủ cùng là thành phụ nữ của anh hết à? Thời đại nào rồi mà sếp Xuyên còn bảo thủ thế?"
"Cô...", Sở Lâm Xuyên giận đến mức đỏ mặt.
Lucy Mộ Dung tránh khỏi anh ấy: "Nếu tôi nhớ không lầm thì ngày đó người bỏ thuốc anh cũng là phụ nữ nhỉ? Sếp Xuyên cứ lo chuyện của mình cho ổn thỏa trước đi đã, bên tôi không cần anh phải nhọc lòng ra sức đâu".
Nhìn bóng lưng rời đi trong bực bội của Lucy Mộ Dung, Sở Lâm Xuyên giận đến mức đạp mạnh một cái vào cây cổ thụ ở bên cạnh, những giọt nước mưa còn đọng lại trên tán lá sau trận mừa rào vừa rồi bị một cú đạp này của anh đổ ào ào xuống, xối hết lên người Sở Lâm Xuyên...
Sở Lâm Xuyên càng giận đến mức suýt nữa hộc máu...
Cùng lúc đó, sáng sớm Hạ Phương đã đến công ty LM, bắt gặp Lục Trí Vân đang cầm hoa chờ cô ở dưới sảnh.
Anh ta mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, trên mặt dàn vài miếng băng cá nhân, tạo hình trông rất ngầu, bên cạnh còn xách theo một cái vali.
Nhìn thấy Hạ Phương xuống xe, Lục Trí Vân sáng mắt lên, vội vàng tiến lên đón: "Bạn Hạ Phương, rốt cuộc. em cũng đến".
Hạ Phương hơi nheo mắt lại, lạnh lùng quét một lượt †oàn thân Lục Trí Vân, lười biếng nói: "Anh Lục hồi phục nhanh thật".
Chưa đầy bao lâu mà đã có thể ra ngoài làm màu rồi, tốc độ hồi phục hơi bị nhanh đấy.
Lục Trí Vân như thể không nghe ra được ý châm chọc trong lời nói của Hạ Phương, chỉ dâng hoa tươi lên với đầy vẻ lấy lòng: "Hạ Phương, anh đến đây để xin lỗi em, hai lần trước là do anh kích động, suýt nữa đã phạm vào sai lầm lớn, hi vọng em có thể cho anh một cơ hội để sửa sai".