Lời này của Hạ Phương rõ ràng là đang cười nhạo những người vừa chê cô ban nãy là có mắt như mù. Bản gốc đang ở đây mà không nhận ra, lại còn mỉa mai là hàng nhái, vừa đáng cười vừa đáng buồn.
"Khà khà!", Tư Chính An bật cười, càng nhìn càng thấy cô gái này vừa điềm đạm vừa bạo gan, vừa chính trực vừa ngay thẳng.
Chẳng trách sao bao năm qua ông giục Tư Thành kết hôn lẫn sắp xếp cho đi xem mắt bao nhiêu bận mà vẫn không thành cuối cùng lại cưới về cô vợ không biết từ nơi nào mọc ra.
Nhưng xem ra cô Hạ Phương này cũng không phải hạng tầm thường.
Bởi người thường sẽ không có khả năng có được bản gốc của bức tranh xuất phát từ tay Diêu Tử Tự này.
Dù là Tư Chính An cũng không thể. Vậy thì... Hạ Phương rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Tư Chính An không khỏi mở miệng khen ngợi: “Con bé này tinh mắt đấy, nhưng một bức tranh quý này lại mang đến biếu kẻ đã bước một chân vào quan tài như cha lại thành ra lãng phí”.
Hạ Phương mỉm cười: “Sao cha lại nói thế được ạ? Khỏe. mạnh tráng kiện như cha chắc chẵn sẽ sống lâu trăm tuổi. Chưa kể trên đời này có một thứ gọi là duyên phận, con tin rằng bức tranh này có mối duyên đó với cha. Trừ cha ra, con không nghĩ ra ai khác có thể sở hữu nó”.
Ông cụ Tư ở Kinh Thành đánh cái hắt xì, cảm thấy như mình đang bị ai nói xấu.
Cụ Diêu đang ngồi vắt vẻo chọc chó trong Dược Cốc cũng rùng minh mà không rõ nguyên nhân.
"Hà hà, không hổ là con dâu ta! Được lảm, món quà này cha sẽ nhận", Tư Chính An sang sảng cười lớn, đang định cuộn quyển trục lại thì thấy hai tay ông Đổng cầm chiếc kính lúp soi từng con chữ mà hai tay phát run, bèn cười hỏi.
"Anh Đổng nhìn ra gì chứ?"
Ông Đổng kích động ngẩng phắt dậy: “Anh Tư à! Đây là hàng thật! Hàng thật đấy!"
"Đúng là hậu sinh khả úy mà! Trên thế giới chỉ có hai mươi bức tranh gốc của ngài Diêu Tử Tự, nào ngờ một bức lại nằm trong tay cô ba", ông Đổng quay sang hỏi Hạ Phương: “Không biết cô có được nó từ đâu?"
Trước đó những người khác còn cho rằng ông bị hoa mắt, còn Tư Chính An là vì bảo vệ Hạ Phương nên mới nói đây là tranh thật, nhưng bây giờ thì chính họ lại bắt đầu lung lay.
Chẳng lẽ bức tranh đúng là hàng thật?... Sao có thể chứ?
Hạ Phương chỉ là con gái của một gia đình bình dân thôi mà...
Hạ Phương mỉm cười đáp: “Ông Diêu Tử Tự là bạn tốt của thầy cháu. Bức tranh này do ông ấy tặng cho thầy, thầy tặng cho cháu”.
Hai mắt ông Đổng mở to vì phấn khích, chụp lấy tay cô: “Dám hỏi lệnh sư là vị nào?”
Hạ Phương lại lắc đầu: “Xin lỗi ông, vấn đề này cháu không thể trả lời”.
"Ồ, xin lỗi cô, là lão già này quá lời", ông Đổng nhận ra mình đã thất lễ thì vội vàng bỏ tay ra, hẳng giọng mấy cái rồi lại nhìn bức tranh chữ kia, thổn thức nói: “Thời trẻ tôi may mắn được gặp tiền bối Diêu Tử Tự một lần, còn từng được ông ấy chỉ bảo cho, tiếc rằng không có tư cách giữ lại tranh chữ của ông ấy. Mấy chục năm trôi qua, hôm nay mới được tận mắt nhìn thấy lại...”
Ông thở dài: “Vậy là đủ rồi. Lúc sinh thời còn có thể gặp lại tranh chữ của ngài Diêu Tử Tự, tôi có chết cũng không hối tiếc”.
Rồi chắp tay với Tư Chính An: “Anh Tư thật sự là có phúc. đấy, khà khà”.
Nghe ông Đổng nói vậy, những người khác mới ý thức được mình đã phạm phải sai lầm gì.
Bức tranh tự này thật sự chính là bản gốc xuất xứ từ tay Diêu Tử Tự, có trị giá mấy trăm triệu?
Quá sức chấn động.
Có người đã lấy điện thoại ra tranh thủ chụp hình, nhưng 'Tư Thành đã nhanh chóng cuộn tranh lại làm họ chỉ chụp được một nửa.
Chỉ mới mấy phút trước họ còn lấy nó làm cái đích để chê cười, nay người không cười nổi chính là bọn họ.
Nhất là những người từng mỉa mai Hạ Phương đều đang mặt đỏ tía tai, có người đã lén chưồn đi, có người lúng túng cười làm hòa với cô.
Hạ Phương cũng không so đo gì, chỉ cất giọng trong trẻo nói: “Tranh chữ của ông Diêu Tử Tự hiếm có khó tìm, ít ai từng nhìn thấy nên mọi người không tin cũng không có gì lạ”.
Đến đây, ngữ điệu cô thay đổi, ánh mät trở nên sâu thẳm: “Nhưng các vị cũng đã cho tôi một bài học về chưa biết thực. hư thế nào mà đã đi đến kết luận bừa bãi. Sau này tôi sẽ cảnh giác hơn, tuyệt không đi vào vết xe đổ của các vị”.
Ý mỉa mai rõ rành rành khiến vô số người khó chịu ra mặt.
Hạ Phương lại dắt tay Tư Thành, nâng ly rượu lên rồi nói với Tư Chính An: “Con mời cha một ly”.
Điệu bộ đầy khí phách ngang tàng kia khiến ông cụ cười không dứt được: “Được! Hay lắm! Con dâu nhà họ Tư phải như con mới khiến chúng ta nở mày nở mặt!"
Những người khác nghe vậy thì không ai dám hó hé gì, chỉ có thể cúi đầu rời đi trong xấu hổ.
Hạ Phương không tiếp tục quấy rầy Tư Chính An nữa mà theo Tư Thành đi tìm một chỗ để nghỉ chân.
Nhờ màn kịch vừa rồi mà họ đã hấp dẫn vô số ánh mắt âm thầm theo dõi, có không ít người đã nhân cơ hội tiến tới bắt chuyện.
Hạ Phương lười xã giao bèn kéo Tư Thành ra làm bia đỡ đạn, bản thân thì ngồi trên sô pha tập trung lấp đầy bụng.
"Anh qua kia chào hỏi mấy chú bác bạn của cha, em ngồi đây đợi nhé?", Tư Thành thấy cô hoàn toàn không muốn dính vào hoạt động làm quen, bèn cười hỏi với giọng nhẹ nhàng.
Hạ Phương gật đầu: “Anh đi đi”.
Tư Thành vừa rời đi, Tư Vũ Dao nấy giờ vẫn đang quan sát chằm chặp bèn cần môi, hạ quyết tâm rồi cầm một ly rượu đi tới.
Khi đến gần Hạ Phương, cô ấy giả vờ gọi to: “A, thì ra thím út ở đây ạ?"
Sau đó nhanh chân chạy đến.
Cô ấy định chọn một vị trí phù hợp rồi làm bộ như mình đạp trúng váy, hất rượu lên người Hạ Phương để cô bị bẽ mặt giữa quan khách.
Nào ngờ còn chưa đến nơi thì đã tự giẫm phải váy mình vì chạy quá nhanh.
Ly rượu ập về phía Hạ Phương, còn Tư Vũ Dao thì nhào vào trên bàn.
Hạ Phương nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên, thấy một vật và một người đang lao tới.
Mà trên bàn lại đang đặt giá cắm nến với vô số những đầu kim nhọn bên dưới.
Hạ Phương đanh mặt, lập tức bật dậy, nhẹ nhàng tránh đi ly rượu rồi xoay người tiếp cận Tư Vũ Dao. Lưng cô khom xuống, tay duỗi ra, cánh tay trông gầy yếu nhưng lại tràn đầy sức mạnh, giữ lại cô gái đang trên đà ngã sóng soài ra bàn.
Sau đó lại là một cú xoay người đầy mạnh mẽ, Hạ Phương nâng Tư Vũ Dao dậy, bản thân lại ngã xuống đất.
Choang! Rốp! Xoảng! Vô số âm thanh chói tai vang vọng khắp phòng tiệc.