Hạ Phương đọc những dòng bình luận chửi bới mảng nhiếc LM mà chỉ khẽ cười rồi tắt tablet đi, hỏi Sở Lâm Xuyên và Sở Lâm Khôn.
"Hai anh có ý kiến gì không?"
Sở Lâm Xuyên nhanh chóng tỉnh táo lại, nói: “Tôi đồng ý với sếp Phương. Lần ra mắt sản phẩm mới này của Amphile đụng với chúng ta từng li từng tí một, rõ ràng là cố tình muốn phân cao thấp. Nhiều năm nay hai công ty vẫn âm thầm cạnh tranh nhau, mà LM luôn là người thắng. Amphile từ đẳng cấp, địa vị đến từng lĩnh vực đều không phổ biến bằng chúng ta; năng lực tổ chức nội bộ cũng thua xa; duy nhất có thể so được là giá bán lẻ. Nhưng vì để nâng giá bán ban đầu nên họ đã cam kết công khai từ trước răng lễ phục do Can thiết kế chỉ được bán với số lượng nhất định. Điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc mở rộng và phát triển của họ...”
Dùng cách hạn chế số lượng để đẩy giá lên, nhưng giá có cao đến đâu thì một khi số lượng bị giới hạn thì doanh thu kiếm về cũng không nhiều.
So với họ, LM vẫn tuân theo phương án linh hoạt rằng chỉ có sản phẩm của tổng thiết kế mới mở bán giới hạn, như vậy không chỉ tạo nên nhiều doanh thu hơn mà còn có thể phát triển thị trường, đưa LM đến với toàn cầu.
Thị phần của Amphile trên toàn cầu không cách nào so sánh với LM.
Cứ vậy, con đường phát triển của họ sẽ bị hạn chế nặng nề.
Trong khi đó, Can không chỉ là thần, là cột trụ, mà còn là phao cứu sinh của Amphile.
Một khi không có người này tọa trấn, Amphile nói trắng ra cũng chỉ là một nhãn hàng xa xỉ cỡ nhỏ mà thôi chứ không có gì đặc biệt.
Nhiều năm qua, nhờ có Can mà họ thu hút được vô. số người tài, nhưng đến giờ chưa có ai phát triển được đến trình độ như Can.
"Một Amphile như thế căn bản không có sức cạnh tranh với LM chúng ta, thậm chí không đáng nhắc đến. Chỉ có vào dịp ra mắt sản phẩm mới hằng năm, họ mới dựa hơi Can và tác phẩm của anh ấy để kiếm chút danh tiếng. Vừa khéo là LM năm nay vì nhiều nguyên nhân nên lùi lịch ra mắt, Amphile lại đẩy lên sớm nên hai bên rơi vào cùng thời điểm. Rõ ràng là họ đang khiêu khích và tuyên chiến với chúng ta”.
Giọng Sở Lâm Xuyên vừa điềm tĩnh lại vững vàng, nghe khác một trời một vực so với vẻ gây gổ với Sở Lâm Khôn ban nãy.
Sở Lâm Khôn cũng không cãi cọ với anh mình nữa mà hít vào một hơi, phát biểu: “Đúng vậy. Amphile dám phách lối như vậy là vì họ ỷ có Can chống lưng, đã vậy còn dùng giá vốn thấp nhất đổi lại sản phẩm xuất sắc nhất của anh ấy, đúng là một vốn bốn lời”.
"Chưa kể Amphile vì muốn tăng doanh thu mà còn cho ra đời xưởng may mô phỏng, công khai tự sao chép. bản thân, mặc kệ Can nghĩ gì. Họ đã xem rẻ quyền lợi của anh ấy thì thôi, nay lại còn xâm phạm nó. Nhưng họ. nằm mơ cũng không nghĩ người bao năm qua vẫn im lặng chịu đựng, không rên một tiếng ấy bỗng nhiên quay lại cho bọn họ một vố đau”.
Sở Lâm Xuyên không ngờ cậu em này cũng có suy nghĩ giống mình, bèn liếc xéo rồi cười lạnh: “Tranh chấp giữa Can và Amphile đã đi đến hồi cuối, mà Amphile rõ ràng là bên vô lý, Can chiến thắng cũng chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng Amphile cực khổ kinh doanh nhiều năm, sao có thể mặc cho địa vị của mình bị hủy trong phút chốc?"
"Nên Amphile lúc này sẽ tìm mọi cách để giải quyết tình hình. Nếu bên Can không chịu buông tha thì họ chỉ có thể tìm lại tiếng nói ở phương diện khác, mà LM chúng ta chính là lựa chọn tốt nhất. Họ thậm chí không. cần làm gì cả, chỉ cần kéo chúng ta xuống cùng là có thể tạm thời cởi bỏ áp lực, chuyển đầu mâu của dư luận sang chúng ta”.
Nghe họ phân tích xong, Hạ Phương cong môi, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Chính xác là vậy.
Nếu là bất kỳ thời điểm nào khác thì không có gì để nói, nhưng bây giờ lại là giai đoạn mấu chốt trong cuộc tranh chấp giữa Amphile và Can.
Một khi có người loan tin LM đã thông đồng với Can từ trước, còn ra giá trên trời để đưa anh ta về, đồng thời âm mưu xúi giục Can tạo mâu thuẫn với Amphile, còn mình thì ngồi làm ngư ông đắc lợi, giới thời trang chắc chắn sẽ xảy ra đại hồng thủy.
Thứ bị ảnh hưởng không chỉ là danh tiếng tích lũy bao năm qua mà còn là con đường phát triển sau này. của LM.
Bởi vì một khi LM bị cuốn vào thì Amphile sẽ có thời gian nghỉ ngơi, tìm cách ngóc đầu trở lại, kéo theo dư luận công kích LM để bọn họ mang tiếng xấu trên lưng.
Nếu không xử lý ổn thỏa thì kết cuộc của họ sẽ còn thê thảm hơn cả Amphile.
LM đang đứng ở vị trí cao hơn, khi ngã thì cũng sẽ đau hơn.
"Tôi có chết cũng không tin việc này không liên quan đến Amphile!", Sở Lâm Xuyên nghiến răng nghiến lợi rít ra với gương mặt đỏ bừng.
Toàn thế giới đều biết LM và Amphile không vừa mắt nhau.
Bây giờ song phương đều khai chiến thế này lại chẳng ảnh hưởng gì đến Amphile, ngược lại LM đang trong sạch bỗng dưng bị hắt nước bẩn.
Mâu thuẫn giữa Amphile và Can đã dấy lên những âm thanh nghỉ ngờ trong giới thiết kế.
Bây giờ nếu LM lại có chuyện thì chắc cả giới sẽ rơi vào rối loạn.
Sở Lâm Khôn cắn răng: “LM và Amphile không ưa nhau nên có đưa gián điệp vào cũng dễ hiểu. Tôi chỉ không biết đó là ai, làm cách nào để chụp được bản hợp đồng này”.
Hạ Phương khen ngợi: “Đúng vậy, hợp đồng ở trong tay tôi sẽ không có nguy cơ bị tiết lộ. Nên sếp Khôn hãy nhớ lại thật kỹ, trong khoảng thời gian công tác vừa qua, anh đã tiếp xúc với những ai”.
Sở Lâm Khôn hơi rũ đầu, nhíu mày nhớ lại.
Đây là một dự án quan trọng do tự tay cậu ta đảm nhận, bản thân cậu ta biết rõ nếu chúng lọt ra ngoài thì sẽ gây ra hậu quả gì nên vẫn luôn vô cùng cẩn thận, thậm chí còn không cho trợ lý hỗ trợ.
"Để tôi nhớ lại xem", nghĩ một hồi vẫn không ra, Sở Lâm Khôn quày quả đi vào nhà vệ sinh hút thuốc.
Để lại Sở Lâm Xuyên cuống quít xoay vòng vòng: “Nhưng sếp Phương à, chúng ta thật sự không làm gì với dư luận đang dậy sóng này ư?”
Hạ Phương ngồi xuống ghế, cười hỏi: “Làm gì bây giờ? Anh cũng thấy đối phương giáng một đòn mạnh thế nào, chiếm được ưu thế trên mạng ra sao. Toàn mạng xã hội đang công kích LM để chờ xem kịch hay, chẳng lế chúng ta lại ngây ngốc ngoi đầu lên nói răng chúng ta và Can là mối quan hệ hợp tác lành mạnh, chính bản thân Can nhìn thấu bản chất Amphile nên không muốn tiếp tục hợp tác, sau đó chủ động tìm đến chúng ta?"
Cô vẫy tay: “Anh nghĩ ai sẽ tin những lời này? Trên mạng có hàng triệu người, mỗi người phun một bãi nước. bọt cũng đủ để dìm chết LM. Anh càng phản kháng, đối phương lại càng thêm đắc ý mà thôi”.
"Vậy... vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn họ tấn công chúng ta?", Sở Lâm Xuyên sầu muốn bạc cả tóc.