Nghe thấy những lời này, bình luận livestream lại bắt đầu xôn xao.
Đặc biệt là khi cảnh sát siêu ngầu kia xuất hiện trước ống kính, quần chúng hóng hớt vừa cười nhạo Anmolly bị vả mặt quá nhanh vừa kêu gào chú cảnh sát đẹp trai quá.
Anmolly không giữ được nụ cười trên khoá miệng nữa, cô ta lúng túng tiến lên: “Anh cảnh sát, tôi nghĩ chắc chuyện này có hiểu lầm gì đó, chúng tôi...
“Có hiểu lầm hay không thì đến đồn cảnh sát ngồi xuống nói chuyện”, cảnh sát dẫn đầu cất giọng kiên quyết, không hề cho cô ta cơ hội thương lượng.
Anmolly sa sầm mặt: “Anh cảnh sát, anh cũng thấy đó, bây giờ chúng tôi đang livestream, nếu anh nói Amphile chúng tôi xâm phạm quyền lợi của người khác thì có thể nói thẳng trước mấy chục triệu người xem là chúng tôi xâm phạm quyền lợi của ai? Tôi cũng không ngại cho anh một lời giải thích hợp lý trước mặt mọi người”.
Cảnh sát kia chỉnh mũ trên đầu, nở nụ cười châm chọc: “Cô Anmolly, chúng tôi đã điều tra đủ chứng cứ có thể chứng minh chuyện này có liên quan đến Amphile, cô chắc chắn muốn đại diện cấp trên của các cô công khai chuyện này lên mạng sao?”
Nghe anh ta nói thế, Anmolly cứng người.
Cô ta cho rằng cảnh sát do Can hoặc nhà họ Tân gọi đến đe doạ mình, nhưng nghe giọng điệu này rõ ràng là không phải...
Chẳng lẽ...
Không thể nào!
Lúc đầu khi làm, bọn họ cũng đã cắt đứt tất cả liên hệ với Amphile rồi.
Dù cảnh sát có điều tra thế nào cũng không thể điều trra ra Amphile được.
Huống hồ...
Anmolly cười khế: “Nếu cảnh sát đã nói là chuyện của Amphile chứ không phải Anmolly tôi thì tôi không có quyền quyết định, cho nên có phải người nên đến đồn cảnh sát cũng không phải là tôi không?”
Cảnh sát cao to đẹp trai lạnh nhạt nói: “Cô nói đúng, người phụ trách của các cô đã uống trà ở đồn của tôi rồi, đang đợi cô đến cùng đó”.
Cuối cùng Anmolly cũng luống cuống.
Sao lại có thể như thế?
Nếu ngay cả mấy sếp cũng bị mời đi thì cô ta...
Không, sếp rất giỏi, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện. Cô ta có ở đó càng tốt, mình đi đến đó cũng không cần nói gì nhiều, mọi chuyện đều có sếp chống lưng.
Nghĩ thế, Anmolly gật đầu: “Cũng được, nếu anh cảnh sát đã nói thế thì tôi sẽ đi với các vị một chuyến”. Dứt lời, cô ta nhìn Nguy Hàm Như với vẻ tiếc nuối:
“Xin lỗi Như Như, tôi cũng rất muốn tiếp tục cùng cô
hoàn thành phỏng vấn, nhưng cô cũng thấy đó..."
Nguy Hàm Như:.... Chẳng lẽ cô ta không biết ngại à?
Rốt cuộc cô ta lấy đâu ra tự tin cảm thấy sau khi đi đến đồn cảnh sát mình có thể bình yên ra ngoài vậy?
Nhưng Nguy Hàm Như cũng không nói nhiều: “Sếp Anmolly khách sáo quá, cô là khách quý của cảnh sát, mấy người dân bình thường như chúng tôi đâu dám làm chậm trễ công việc của cảnh sát, mời”.
Thấy Nguy Hàm Như ra hiệu mời, Anmolly giận đến mức nghiến răng, vừa cố ra vẻ bình tĩnh rời đi vừa tính toán mình phải ứng đối thế nào mới có thể thoát thân.
Cô ta không biết rằng mình vừa rời khỏi phòng họp, Nguy Hàm Như đã dẫn ekip cùng với dụng cụ và mấy trăm triệu người hâm mộ đang xem livestream cùng đi đến đồn cảnh sát bắt đầu đợi, muốn chặn đường Anmolly, để cô ta nói chuyện rõ với người hâm mộ.
Dù sao cô ta vừa mới nói Amphile sẽ không bị làm sao mà đã vả mặt ngay rồi.
Nhưng Nguy Hàm Như không đợi được Anmolly ra ngoài mà chỉ đợi được tin Amphile bị niêm phong kiểm tra, người phụ trách và giám đốc thiết kế của Amphile bị bắt.
Toàn bộ người trên Weibo đều bắt đầu chỉ trích Amphile hèn hạ, vô liêm sỉ, không biết giới hạn.
Thấy Anmolly bị người ta dẫn đi, Hạ Phương biết ngay đây là thủ đoạn của Tần Túc.
Cô lập tức nói với Sở Lâm Xuyên: “Sếp Xuyên, có thể bắt đầu rồi”.
Sở Lâm Xuyên cong môi giơ ngón tay cái với Hạ Phương: “Không hổ là sếp Phương của chúng ta, ha ha ha, tôi sẽ đi ngay”.
Tối qua, Sở Lâm Khôn phụ trách điều tra chuyện của Cố Vân Lý, còn Sở Lâm Xuyên vừa cảm thấy mình bị cướp việc đã được Hạ Phương uỷ thác phụ trách lên bài thanh minh trên Weibo hôm nay.
Sáng nay khi đi làm, Hạ Phương đã tự mình sửa đổi bản thảo, lúc này bản thảo đã được hoàn thành, có thể đăng lên bất cứ lúc nào để thanh minh cho LM và Can, cũng cho Amphile một đòn mạnh.
Theo lời Hạ Phương thì vì là đối thủ, tiễn Amphile một đoạn cũng xem như sự tôn trọng cơ bản của LM với bọn họ.
Lúc này dân mạng đã đứng hết về một phía mắng chửi Amphile, khung cảnh cực kỳ hoành tráng.
Mà LM mấy tiếng trước còn đang bị mắng đến mức gần như không thể xoay sở lại hoàn toàn bị lãng quên.
Nhưng lúc này, một văn bản thanh minh lặng lẽ được đăng lên Weibo.
Lúc đầu vì chuyện Amphile quá hot nên không có ai chú ý với văn bản này.
Mãi đến chiều, Sở Lâm Xuyên đã nôn nóng đến mức đầu đầy mồ hôi, bắt đầu nghỉ ngờ có phải bản thảo mình chuẩn bị không đủ đặc sắc không, đang định đi nói chuyện với Hạ Phương xem có cần đổi cách khác không thì lượng chia sẻ và bình luận của văn bản kia bắt đầu tăng nhanh.
'Weibo của LM cũng hoàn toàn thất thủ trong vòng nửa giờ ngắn ngủi.
Sở Lâm Xuyên vừa đi tới trước cửa phòng làm việc của Hạ Phương đã bị Sở Lâm Khôn kéo lại: “Anh, mau xem này, điên rồi, tốc độ chia sẻ sao lại nhanh thế này? Trời ạ, điên thật rồi, anh xem đi, mọi người đều đang măng Amphile không phải là người, cuối cùng nỗi oan của chúng ta cũng được rửa sạch rồi!”
Nhìn em trai trước giờ không hợp với mình lại đổi giọng gọi mình là anh, Sở Lâm Xuyên nhất thời cứng đờ người, một lúc lâu sau đó mới ngượng ngùng lấy lại tinh thần, ho khan hai tiếng: “Kích động cái gì chứ? Đây chẳng phải là chuyện trong dự đoán của sếp Phương sao?”
Sở Lâm Khôn nghe thấy thế thì không khỏi sửng sốt, bắt đầu nghi ngờ có phải mình quá mất bình tĩnh không.
Nếu không vì sao một người bình thường không nghiêm chỉnh như Sở Lâm Xuyên cũng có thể bình tĩnh như thế, mà cậu ta lại...
Ngay giây tiếp theo, Sở Lâm Xuyên nhìn thoáng qua điện thoại của Sở Lâm Khôn bỗng nhiên trợn to mắt, phát ra tiếng gào thét chói tai, giọng nói đó gần như cả toà nhà đều có thể nghe thấy.
“Mẹ kiếp! Tình huống gì thế nào? Văn bản thông báo. của chúng ta được chú ý rồi ư? Ha ha ha ha...”
“Trời ạ, mau cho tôi xem, cho tôi xem nào, tôi còn đang lo có vấn đề ở đâu nữa chứ...”
“Ôi cái tốc độ này, mau đưa thuốc hoạt huyết tim cho tôi, tôi... tôi sắp kích động đến ngất ri
Sở Lâm Khôi:...
Quả nhiên không thể quá đánh giá cao tên này, ha ha! Cậu ta cứ tưởng anh ấy đi theo sếp Phương lâu rồi bắt đầu chững chạc hơn, còn đang kiểm điểm lại bản thân, không ngờ...
Tên này không phải chững chạc, mà là phản ứng chậm.
Còn là phản ứng rất chậm.
Không biết sao anh ấy có thể tôn tại được ở LM đến bây giờ nữa.
Mà lúc này, Hạ Phương trong phòng làm việc nhận được một tin nhắn.
Nội dung vẫn là hình ảnh, Tư Thành đang cúi người chỉnh quần áo giúp một cô gái, động tác nghiêm túc tập. trung, miệng còn đang cười quyến rũ.
Còn cô gái bên cạnh anh vẫn cười rực rỡ nhưng một ánh trăng sáng trong.
Hạ Phương:...
Nghĩ cô bận không có thời gian điều tra mấy chuyện này của Tư Thành à?
Hay cho rằng gặp chuyện này, cô sẽ ngây thơ đi nghỉ ngờ Tư Thành, sau đó xảy ra ngăn cách với anh?
Ngây thơ...
Hạ Phương gửi thẳng hai bức ảnh cho Tư Thành, kèm thêm một câu: Anh, anh tự giải quyết đi.