Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Cố Vân Lý đáp lại: Tại sao lại không? Amphile tự làm bao nhiêu chuyện phi lí như vậy, đổi lại mình là Can cũng sẽ chọn rời khỏi Amphile để đến với bầu trời rộng lớn hơn là LM. Can là một nhà thiết kế xuất sắc, lại gặp phải công ty quản lý ác độc như Amphile, quả thật là quá lãng phí. Vẫn là LM của chúng mình tốt hơn.

Hạ Oanh Oanh: Không phải đâu Vân Lý, lúc nào Can rời khỏi Amphile đến với LM cũng đều không sao cả. Nhưng hiện tại thì không được, cậu xem đi, anh ấy vừa mới vạch trần bộ mặt thật của Amphile, chuyện này còn chưa xử lý xong mà đã kí kết với LM, cậu thấy người ngoài sẽ nghĩ gì về Can và LM?

Cố Vân Lý: Ý của cậu là vì chuyện này mà bọn họ sẽ hoài nghi chúng mình đã sớm cấu kết với Can, liên thủ với nhau để hại Amphile?

Hạ Oanh Oanh gật đầu: Đúng vậy, cậu không cảm thấy kì lạ à? Can hợp tác với LM cũng đã một hai năm nay, tại sao sớm không vạch trần, muộn không vạch trần, lại cứ phải vạch trần ngay trước đêm kí hợp đồng với LM?

Cố Vân Lý nghi ngờ hỏi lại: Ý của cậu là có thể Can này có vấn đề?

Hạ Oanh Oanh: Rất có thể là vậy, cậu tốt nhất nên nhắc nhở lãnh đạo phía cậu một chút, bảo bọn họ nhớ cân nhắc kĩ lại.

Cố Vân Lý: Không được, chuyện này là thông tin mật, công †y còn không thông báo cho nội bộ, lãnh đạo đã làm vậy thì chắc hẳn là đã có chủ ý riêng của họ, mình thấy chưa chắc là như cậu nghĩ đâu.

Hạ Oanh Oanh nhíu mày: Thôi hay để mình nghĩ cách giúp cậu thử, để xem Can này rốt cuộc có phải là người tốt hay không?

Cố Vân Lý: Cậu định làm gì? Mình nói trước là bức ảnh này không thể truyền ra ngoài được đâu đấy, mình tin cậu nên mới chỉ nói với một mình cậu thôi.

Hạ Oanh Oanh: Đừng lo, mình tự có chứng mực của mình, cậu cứ yên tâm làm việc đi, còn lại cứ giao cho mình.

Xem xong lịch sử trò chuyện, Hạ Phương nở nụ cười: "Vậy nghĩa là cô muốn nói với chúng tôi rằng, những việc này đều là do bạn thân Hạ Oanh Oanh của cô làm, không liên quan gì đến cô hết à?"

Cố Vân Lý cắn môi, lắc đầu: "Không phải sếp Phương, tôi cũng có phần trách nhiệm trong này, tấm ảnh là từ tay tôi truyền ra, nếu tôi không gửi ảnh cho cô ấy thì đã không có những chuyện sau này, suy cho cùng đều là lỗi của tôi cả..."

Hạ Phương:...

Sở Lâm Khôn sầm mặt lại: "Ý cô là, cô gửi tấm ảnh này cho bạn thân cô, sau đó bạn cô bảo giúp cô thử lòng người gì gì đó mà đăng tấm ảnh này lên Weibo kèm tiêu đề giật tít?"

Cố Vân Lý ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn Sở Lâm Khôn đã ướt đẫm: "Sếp Khôn, tôi thật sự không biết cô ấy sẽ làm vậy, nếu tôi biết thì chắc chắn đã ngăn cản rồi. Tôi, tôi nghĩ là cô ấy sẽ điều tra giúp tôi cái gì đó... Đợi lúc tôi biết chuyện thì bài đăng kia đã lan tràn trên Weibo rồi".

"Tôi cứ nghĩ bạn thân tôi chỉ là tính cách có hơi gian xảo một chút thôi, nhưng làm việc vẫn có chừng mực, ai ngờ rằng... Cô ấy lại ngang nhiên đăng Weibo kiểu đó, tôi đã gọi điện chất vấn hỏi cô ấy rồi, cô ấy còn bảo như vậy là đang giúp tôi. Tôi làm ầm ï với cô ấy một trận, bảo cô ấy mau xóa bài đăng, nhưng cô ấy cứ mắng tôi ngu xuẩn, nói mình có lòng tốt giúp đỡ thì lại không tin. Bởi vì chuyện này mà chúng tôi đã cãi nhau rất lớn, hai ngày nay tôi sốt ruột không chịu được, luôn muốn tìm sếp để nói cho rõ chuyện này, nhưng lại sợ... Tôi, tôi thật sự không cố ý".

Nói rồi Cố Vân Lý ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Hạ Phương: "Sếp Phương, cô là em của Hạ Oanh Oanh, chắc cô cũng biết cô ấy là kiểu người gì, từ trước đến giờ cô ấy toàn làm việc hấp tấp, cô ấy đã muốn làm cho tới thì sao tôi ngăn được?"

Nụ cười bên khóe môi Hạ Phương càng thêm sâu: "Cô là bạn tốt của Hạ Oanh Oanh, chẳng lẽ không biết quan hệ giữa tôi và chị ấy rất tệ sao?"

"Tôi, tôi biết, sếp Phương à, chỉ là ban đầu tôi không biết sếp Phương là em gái của Hạ Oanh Oanh. Sau này biết rồi thì tôi mới nhận ra Hạ Oanh Oanh ngu xuẩn đến mức nào mà cứ nấp trong tối tính toán, làm hại một người em gái ưu tú như thế. Bởi vì chuyện này mà tôi cũng từng cãi nhau với cô ấy không chỉ một lần, thậm chí còn suýt nữa đã nghỉ chơi..."

"Nếu biết quan hệ giữa tôi và chị ấy không tốt, bây giờ cô đứng đây nói những lời này với tôi là có ý gì?"

Cố Vân Lý kinh hoảng lắc đầu: "Sếp Phương, chuyện này là do tôi sai, nhưng sự thật cũng là Hạ Oanh Oanh tự lấy ảnh của tôi đăng lên mạng phát ngôn lung tung. Cô có thể phạt tôi, chỉ cần không đuổi tôi đi thì làm gì tôi cũng chịu".

“Tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, nói thật đi”, giọng điệu của Hạ Phương hơi trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên vô cùng sắc bén.

Cố Vân Lý sợ đến mức run rẩy, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn luôn cắn môi, kiên định nhìn Hạ Phương: "Sếp Phương, lời tôi nói đều là thật".

Hạ Phương đặt một xấp tài liệu đến trước mặt Cố Vân Lý: "Nói thật? Vậy tôi hỏi cô, Trần Văn Hạ là ai?"

Nghe được cái tên này, Cố Vân Lý đột nhiên mở to mắt, sợ hãi nhìn Hạ Phương, miệng há ra nhưng lại chẳng nói được câu nào.

Cô, cô làm sao biết được cái tên này? Không thể nào...

Rõ ràng không ai biết chuyện giữa cô ta và nam thần họ Trần kia, hơn nữa từ đầu đến cuối bọn họ giao tiếp gì với nhau cũng xóa hết, không để lại bất kì điểm đáng ngờ nào, sao có thể bị tra ra được?

"Nhìn bức ảnh này thấy có quen không?", Hạ Phương lạnh lùng lên tiếng.

Cố Vân Lý cúi đầu cầm lấy bức ảnh Hạ Phương ném, trong đó là hỉnh ảnh cô và một người đàn ông đẹp trai khác đang mây mưa trên giường, thế là trong đầu cô ta nổ một tiếng bùm.

Xong rồi. Tất cả đều xong rồi.

Cô ta nghĩ mình đã che giấu rất kĩ, nhưng bọn họ không chỉ tra ra được cô ta có quan hệ với Trần Văn Hạ, mà, mà ngay cả...

Hơi thở Cố Vân Lý trở nên dồn dập, hai tay run run nhìn hình ảnh cô và người đàn ông kia đang tiếp xúc thân mật với nhau, cả ngươi như muốn tan vỡ.

Không chỉ mất việc ở LM, mà hình tượng của cô ta, tương lai của cô ta, tất cả cũng đều bị phá hủy...

Không, không thểt

Cố Vân Lý kích động xé nát tấm ảnh đó, đứng dậy vọt đến trước mặt Hạ Phương, ôm lấy bắp đùi của cô: "Sếp Phương, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, hu hu. Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không nên trút giận giúp nam thần trong lòng mình mà làm ra những chuyện như vậy với công ty, cầu xin cô cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ thay đổi, sẽ không bao giờ tái phạm..."

Hạ Phương cười khẩy: "Cô thừa nhận là mình đăng Weibo rồi à?"

"Đúng, là tôi!", Cố Vân Lý cắn môi, trong mắt đầy sự kiên định: "Khoảng thời gian qua Amphile bị scandal quấn thân, lại vì chuyện của Can mà náo loạn đến mức cả công ty đã lung lay sắp sụp đổ. Trần Văn Hạ lại là nam thần của tôi, là người tôi đã yêu thầm rất rất nhiều năm nhưng vẫn không có được. Thời gian qua anh ấy vì chuyện của Amphile mà ngày nào cũng bận đến mức sứt đầu mẻ trán, rất hay đăng tin than vấn mệt mỏi và tuyệt vọng trong vòng bạn bè. Tôi thấy thế thì không đành lòng, vậu nên khi thấy tờ hợp đồng kia, tôi đã an ủi anh ấy, cũng nói cho anh ấy biết Amphile rồi sẽ ổn hơn thôi. Còn kẻ đầu têu là Can sẽ bị đánh đổ'.

Hạ Phương vô cảm hất Cố Vân Lý ra: "Chỉ vì một người đàn ông, có đáng không?”

Cố Vân Lý cắn răng: "Đáng, tất cả những gì tôi làm đều đáng giá”.Hạ Phương giêu cợt một câu: "Chắc cô đã biết rồi, anh ấy nỗ lực muốn rửa sạch tội trạng cho Amphile như thế là vì để làm hài lòng nữ thần trong lòng mình - An Nina?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui