Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Nghĩa bóng chính là đêm nay em đừng nghĩ đến việc chạy đi chơi, phải đến khách sạn đó tận hưởng niềm vui với anh?

Hạ Phương than nhẹ một tiếng: "Không sao, có thể tối muộn em mới xong việc, em tự về là được rồi".

Hai người tách nhau ở sân bay, ai cũng không cất tiếng hỏi đối phương đi đâu.

Đó là sự tin tưởng cơ bản nhất giữa hai người bọn họ.

Không phải không tò mò, cũng không phải là không muốn biết, chỉ là họ tôn trọng nhau, vì vậy chọn cách tin tưởng nhau.

Sau khi xác định được Tư Thành không đi theo mình, Hạ Phương mới bắt một chiếc xe đi thẳng đến một con đường lớn nào đó.

Nơi đó đã có một chiếc xe đen đang đỗ sẵn chờ cô đến.

Hạ Phương lên xe, Charles ở trên xe lập tức kích động hô lên: "Lão đại, cuối cùng cô cũng về rồi. Cô không biết đâu, sau khi cô rời đi, đám điêu dân kia lập †ức to gan, thậm chí còn có đứa diễu võ dương oai đến làm ầm với đội bảo vệ của chúng ta".

Hạ Phương liếc anh ta một cái, Charles cao to vạm vỡ bỗng trở nên ngoan ngoãn như một chú chim con, anh ta rụt cổ lại, cười nói: "Cũng may uy danh của cô vẫn còn đấy, thêm vào mấy năm qua chúng tôi không ngừng nỗ lực huấn luyện, chưa bao giờ dám lười biếng, nên vẫn có thể trấn áp được bọn chúng".

Hạ Phương khẽ gật đầu, vỗ vỗ vai Charles: "Tốt lắm, đội bảo vệ có các anh ở đấy, tôi rất yên tâm".

Lúc này Charles bày ra vẻ tủi thân: "Tôi cũng muốn khiến cô yên tâm, chỉ là... Chuyện lần này có chút khó giải quyết".

"Gửi tôi một phần tài liệu chỉ tiết đi", Hạ Phương đưa tay.

Charles lập tức đưa cho cô một xấp tài liệu: "Tên Túc này là một kẻ ngoan độc. Những năm qua vẫn luôn chiếm đóng đảo Rồng, bây giờ chính phủ lại chia cắt đảo. Rồng, mà bởi vì hòn đảo này gần cửa sông Trừng nên họ đã giao nửa phần bị chia cắt đó cho cửa sông Trừng tiếp. quản. Tên Túc này là người vừa hung ác vừa quyết đoán, chính quyền ở cửa sông Trừng đã vài lần đến đàm phán nhưng đều bị chặn lại ở bên ngoài, vậy nên bọn họ mới muốn nhờ đội bảo vệ ra tay".

"Đội bảo vệ trực thuộc quốc gia, chính quyền ở cửa sông Trừng không có quyền sai sử chúng ta", Hạ Phương lạnh lùng trả lời.

"Tôi cũng đã nói như vậy với bọn họ, ai ngờ vị vừa lên chức ở cửa sông Trừng kia cũng là một người khó chơi, gã đã đến xin chỉ thị từ trung ương, bảo rằng đảo. Rồng là một phần của cửa sông Trừng, cũng là một hòn ngọc quý ở cuối dòng sông Trừng này. Chỉ khi thống nhất được đảo Rồng thì mới có thể gìn giữ yên bình của †oàn bộ cửa sông Trừng. Vì thế gã yêu cầu được quyền sử dụng sức mạnh của đội bảo vệ đi giành lại đảo Rồng".

Hạ Phương nhíu mày: "Phía trên duyệt rồi à?"

Charles thở dài: "Vân chưa, nhưng nội bộ đã có tin tức rò rỉ, nói rằng phía trên đã biết chiến tích vĩ đại của đội bảo vệ chúng ta, chuẩn bị gọi cô trở về để toàn quyền phụ trách việc giành lại đảo Rồng".

Hạ Phương mấp máy môi nhưng không nói.

Người bên đào Rồng kia cô cũng chỉ mới nghe nói chứ chưa tìm hiểu rõ. Người ngoài chỉ gọi gã là Túc, không ai biết dáng vẻ gã ra sao, đến từ đâu, rồi tại sao lại trở thành chủ của đảo Rồng.

Cửa sông Trừng cách đảo Rồng rất gần, nhưng hai phe từ trước đến giờ đều nước giếng không phạm nước sông.

Vì để đi lại thuận tiện hơn, đảo Rồng cũng từng thử câu thông tạo mối quan hệ với đội bảo vệ, nhưng đội bảo vệ từ trước đến giờ luôn lạnh lùng vô tình, không nhận hối lộ, nên hai bên đã có xích mích với nhau.

Bây giờ đột nhiên lại bảo bọn họ đi chiếm lại đảo Rồng.

Đây không phải là bảo bọn họ đi gặm cục xương cứng, một chuyến vất vả nhưng chắc chắn sẽ tay không trở về à?

"Cấp trên xét duyệt cần mất một khoảng thời gian, thừa dịp này cô hãy ra thông báo tập hợp mấy người có

kỹ năng trong đội về đi, để tôi dẫn đi huấn luyện trước".

Đội bảo vệ bọn họ có nhân số quá ít, nếu thật sự phải tranh đấu với vị bên đảo Rồng kia thì chưa chắc họ đã là đối thủ của gã.

Quan trọng hơn là nếu tất cả bọn họ đều đi đối phó với đảo Rồng thì cửa sông Trừng này sẽ do ai trấn giữ?

Nghĩ tới đây, Hạ Phương híp mắt lại, bỗng hiểu ra được gì đó.

Cô giễu cợt một tiếng: "Chỉ e là lần này chính quyền cửa sông Trừng phái chúng ta đi giành lại đảo Rồng là còn có mục đích khác".

Chắc là muốn cướp về quyền lợi của đội bảo vệ bọn họ?

Bọn họ mà cũng xứng?

Hạ Phương nhếch miệng lên, trong đáy mắt ánh lên sự trào phúng.

Lúc cần bọn họ thì cung phụng như thần tiên, không cần nữa thì nghĩ cách đá bay đi?

Vậy cô sẽ cho họ biết cái gì gọi là thỉnh thần thì dễ, tiễn thần mới khó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui