Hạ Phương thức dậy, Tư Thành đã gọi khách sạn đưa đồ ăn đến.
Hai người ăn uống no say, Tư Thành đi đến công ty, còn Hạ Phương thì cũng tới LM.
Vì kỹ thuật khảm kim cương rất phức tạp, một ngày trôi qua, ba công nhân may gần như làm việc không ngừng nghỉ cũng chỉ hoàn thành được một nửa.
Lúc Hạ Phương đến, đã có một công nhân may nghỉ luân phiên, chỉ còn lại hai người đang làm việc.
Hạ Phương nhìn thoáng qua, trong hai người có một người đã được nghỉ ngơi nên trạng thái tỉnh thần khá tốt, người khác đã làm việc cả ngày, lúc này khá là mệt mỏi, đang đợi một người khác đến thay ca.
Hạ Phương bảo hai người ngồi xuống nghỉ ngơi mấy phút, ăn uống gì đó.
Còn cô thì cầm lễ phục xinh đẹp kia lên, kiểm tra tỉ mỉ.
Không thể không nói những nhân viên ở LM, dù là một công nhân may cũng có bản lĩnh rất lợi hại, một chỉ tiết đều vô cùng phù hợp, khảm kim cương loé sáng lên lễ phục một cách hoàn mỹ.
Dù mới hoàn thành chưa đến một nửa, nhưng lễ phục này đã sáng đến mức người ta không mở mắt ra được.
Có một điều đáng tiếc duy nhất là lễ phục xinh đẹp. như thế lại thuộc về Lệ Minh Nhã. Truyện Quan Trường
Ít nhiều gì vẫn khá là lãng phí.
Hạ Phương nói chuyện với hai công nhân một lúc thì có một công nhân khác đến thay ca.
Hạ Phương trò chuyện với Sở Lâm Xuyên đang trực. mấy câu rồi rời khỏi LM.
Sáng ngày một sẽ là ngày giao hàng.
Mọi thứ vẫn còn kịp.
Vừa lên xe, Hạ Phương đã nhận được điện thoại của Charles, anh ta nói là Lâm Giang Vũ đã tỉnh lại, đang muốn gặp cô.
Hạ Phương gật đầu, lập tức gọi điện thoại video cho. Charles.
Charles:....
Lâm Giang Vũ năm trên giường bệnh, đầu bị băng bó, trông có vẻ vô cùng chật vật.
Thấy Hạ Phương trên màn hình, cậu ta kích động mở. miệng muốn nói gì đó, nhưng vì vội quá nên liên tục họ khan, hoàn toàn không thể nói được gì.
Hạ Phương đã đoán trước là sẽ có tình huống như: thế, cô trầm giọng nói: “Không cần vội, nói từng chữ một”.
Trong đôi mắt đỏ ngầu của Lâm Giang Vũ chứa dầy nước mắt.
Cậu ta cố nén cảm giác uất ức và giận dữ trong lòng, cất giọng run rẩy và khàn khàn: “Xin lỗi sếp... Tôi... tôi sai rồi”.
Hạ Phương hờ hững gật đầu: “Biết lỗi rồi thì tốt”.
Ít nhất chứng minh cô đã không phí công cứu cậu ta, nếu vẫn không biết hối cải, có lẽ cô sẽ thẳng tay tiễn cậu †a một đoạn để tránh khiến cô bị tức chết.
“Tôi... Tôi không biết tên khốn kiếp kia... khụ khụ, lại... lừa... tôi, rõ ràng anh ta nói cấp trên của anh ta... muốn gặp tôi, cho tôi biết tình hình... mới nhất... bên phía chính phủ. Ai ngờ, khụ khụ... tôi đến rồi... lại nhìn thấy... người kia... của đảo Rồng”.
“Gã ép tôi... nói ra kế hoạch của sếp... và tình huống hiện tại của đội bảo vệ, tôi... đã từ chối. Sau đó gã bảo tôi bỏ thuốc Charles, nói chỉ cần Charles chết, tôi sẽ là... đội trưởng mới”.
“Tất cả yêu cầu của gã tôi đều từ chối, còn định đánh trả. Không ngờ gã lại mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, tôi... không thể... thành công, cuối cùng... vì ép cung tôi, bọn họ bất chấp tất cả thủ đoạn, treo tôi lên cao, bảo khi nào tôi suy nghĩ thông suốt rồi... sẽ cho tôi xuống”.
Sau khi nói xong những lời này, Lâm Giang Vũ đã thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi.