Trong căn phòng nhỏ bị bỏ hoang cũ kỹ.
Sau khi bị người của đồn cảnh sát bắt đi, An Nina bị ném lên trên một cái giường nhỏ.
Lúc đầu có người đi vào dẫn cô ta đi, cô ta còn cho. rằng mình được cứu.
Nhưng khi nhìn thấy Lệ Minh Nhã, cô ta mới hiểu mình tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Lệ Minh Nhã là một người rất đanh đá, từ nhỏ lớn lên trong bang phái, rất giỏi đánh nhau.
Tuy anh trai Lệ Minh Nhã đã rửa tay gác kiếm trở thành chủ tịch.
Nhưng bố mẹ cô ta vẫn đang nắm quyền bang phái lớn nhất Giang Lâm, Lệ Minh Nhã vẫn là nữ bá vương người người sợ hãi ở Giang Lâm.
Trước khi An Nina là người phụ trách Amphile, còn được nhà họ Lục che chở, cũng từng chống đối Lệ Minh Nhã rất nhiều lần.
Hai người rất ghét nhau, vẫn liên tục có mâu thuẫn.
Chỉ có hai năm gần đây mới đỡ hơn một chút.
Hôm nay Lệ Minh Nhã cho người dẫn cô ta ra khỏi đồn cảnh sát rồi đưa đến nơi này vì mục đích gì?
“Cô muốn làm gì?”, sắc mặt An Nina rất khó coi, vừa dứt lời đã không nhịn được ho khan một trận.
Lệ Minh Nhã khoanh hai tay trước ngực, nở nụ cười xấu xa: “Cô nói chuyện với ân nhân cứu mạng của mình như thế à?”
An Nina cười khẩy: “Cô có thể tốt bụng cứu tôi ra ngoài để tôi được thoải mái chắc?”
“Ha ha, làm sao, chẳng lẽ tôi còn có thể giết người diệt khẩu à?”
“Tôi rơi vào tay cô, cô muốn chém muốn giết gì thì tuỳ, tôi không có gì để nói cả”, An Nina kiêu căng hất cằm, nét mặt rất lạnh lùng.
Dù hôm nay rời vào hoàn cảnh chật vật, nhưng sự kiêu ngạo của cô ta vẫn còn đó.
Cô ta không cho phép bất cứ ai giãm đạp lên lòng tự trọng và sự kiêu ngạo của mình.
Lệ Minh Nhã vỗ tay: “Chao ôi, mạnh miệng thật đấy! Chậc chậc, nhưng không biết nếu Tư Thành nhìn thấy cô thế này sẽ có thái độ gì nhỉ? Thương hại, đau lòng, hay là... chán ghét?”
Nhắc đến Tư Thành, An Nina lập tức sa sầm mặt: “Cô cho rằng cô tốt hơn tôi chỗ nào?”
Tư Thành không thích cô ta, nhưng cũng không có. khả năng sẽ thích Lệ Minh Nhã, Lệ Minh Nhã hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai.
Lệ Minh Nhã sa sãm mắt: “Cô nhìn tôi bây giờ, xong nhìn lại dáng vẻ khó coi của cô đi, cô cảm thấy tôi không tốt hơn cô à?”
An Nina nghiến răng, trợn to mắt nói: “Lệ Minh Nhã, cô đừng vội đắc ý!”
“Ha ha ha, lúc này không đắc ý thì đợi đến bao giờ?”, Lệ Minh Nhã sải bước tiến lên, nâng cằm An Nina: “Cô nói xem, trông cô cũng xinh đẹp, tại sao anh ấy lại không thích cô mà cứ phải chọn Hạ Phương kia?”
Nhớ đến Hạ Phương, An Nina căm hận đến mức hai mắt đỏ bừng: “Anh ấy không thích tôi, cũng sẽ không thích cô! Lệ Minh Nhã, cô làm khó tôi cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Có sức lực đi gây chuyện với tôi thì không bằng nghĩ cách làm sao để giết chết Hạ Phương còn hơn. Cô ta mới là người cướp đi Tư Thành!”
Lệ Minh Nhã như nghe vào lời cô ta nói, đứng thẳng dậy nhìn An Nina: “Vậy cô có cách hay gì không?”
Dường như An Nina đã biết mục đích Lệ Minh Nhã dẫn mình ra ngoài.
An Nina biết chuyện Hạ Phương tiếp nhận đơn hàng đắt tiền của Lệ Minh Nhã, nói đúng hơn thì toàn bộ giới thiết kế đều biết.
Nếu cô nhớ không nhầm thì hai ngày này là đến hạn Hạ Phương phải giao hàng.
Dù mấy ngày qua luôn bị nhốt, nhưng cô ta vẫn biết chuyện ở bên ngoài.
Đặc biệt là chuyện Hạ Phương thu mua kim cương cao cấp ở khắp nơi và rương kim cương bị tịch thu vào hôm qua, cô ta đều biết cả.
Dù bây giờ kim cương đã bị tịch thu, nhưng ai có thể đảm bảo Hạ Phương không có cách tìm thêm một rương nữa chứ?
Một khi đơn hàng được hoàn thành, Lệ Minh Nhã không chỉ phải trả cho Hạ Phương phí thiết kế vô cùng cao mà còn bị Hạ Phương làm nhục, một người đanh đá như Lệ Minh Nhã sao có thể nuốt trôi cơn giận này được chứ.
Nên e rằng hôm nay Lệ Minh Nhã tốn công sức cứu cô ta ra ngoài là vì đối phó với Hạ Phương.
Nhưng dù mục đích của Lệ Minh Nhã là gì, chỉ cần có thể ra ngoài, có thể đối phó với Hạ Phương, An Nina đều sẽ hợp tác.