Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Nói cách khác, thời gian để cô mở khóa chiếc điện thoại này...

Chỉ mất có mấy giây?

Trong phút chốc, Sở Lâm Xuyên cảm thấy cả thế giới như bị đảo lộn.

Anh cứ tưởng Tư Thành đã là cực kỳ đáng sợ, không gì không biết rồi.

Nay mới nhận ra Hạ Phương còn ghê gớm hơn. Chỉ là một cô gái ngoài hai mươi thôi.

Mà đã là nhà thiết kế tầm cỡ thế giới, cao thủ chiến đấu, hacker cừ khôi.

Chẳng trách sao người như vậy lại có thể trở thành nửa kia của Tư Thành.

Bản thân Sở Lâm Xuyên cũng cảm thấy Tư Thành mới là người nhặt được bảo bối, còn lèm bèm người xuất sắc như sếp Phương sao lại rơi vào tay anh Hai mình.

"Anh có xem không?”

Thấy hai mắt Sở Lâm Xuyên nhìn mình đăm đăm không chớp mà sắc mặt lại biến đổi không ngừng, Hạ Phương dè dặt mở miệng.

Đối phương lúc này mới hoàn hồn, lập tức xem xét nhật ký trò chuyện, sau đó phát hiện người bảo Lâm Thư Nhã đi đến kho hàng chính là Ngô Bội Bội.

ồ...

Xem ra bài học lần trước còn chưa đủ để cô ta nhận ra sai lầm của mình, nhận ra mình đang ở trong hoàn cảnh nào nhỉ?

Đã vậy còn muốn trả thù LM và Hạ Phương?

Được lắm.

"Sếp Phương, chuyện này để tôi lo", Sở Lâm Xuyên nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt âm trầm: “Cô ta do tôi tuyển vào, cũng do tôi xử lý, bây giờ còn sức nhảy nhót là do tôi giải quyết chưa triệt để. Lần này tôi sẽ làm đến cùng”.

Hạ Phương nghe vậy thì vui vẻ gật đầu: “Được, vậy giao cho anh”.

Lại thấy Lâm Thư Nhã bận bịu qua lại trong bếp mà vẫn vui vẻ ngân nga bài hát, cô phì cười: “Sếp Xuyên cũng giỏi đó, có thể biến gián điệp thành ô-sin miễn phí, chứng tỏ sức hấp dẫn không kém ấy chứ...

Mặt Sở Lâm Xuyên đỏ rần, vội vàng giải thích: “K-k-không phải vậy! Chỉ là tôi... thấy cô ta lén la lén lút, không biết có ý định gì nên tịch thu điện thoại, giữ cô ta ở đây để xem định giở trò gì thôi”.

"Tôi không có làm gì hết...”

Sở Lâm Xuyên thật sự không hiểu vì sao... Rõ ràng anh không làm gì hết nhưng lại sợ Hạ Phương hiểu lầm, bèn sốt sắng tìm cách giải thích.

Hạ Phương nhướng mày bật cười: “Thì tôi đã nói anh làm gì đâu. Chỉ là tôi thấy Lâm Thư Nhã có ý với anh, anh có thể lợi dụng thử xem”.

Sở Lâm Xuyên vẫn còn đang tìm cách giải thích: “Không phải vậy đâu sếp, tôi là cấp trên của cô ta, cô ta chỉ đang nghe lời thôi, chỉ vậy thôi”.

Làm Hạ Phương âm thầm trợn mắt trong lòng. Cái tên này lúc làm việc cũng nhanh nhạy lắm, sao vừa nhắc đến chuyện tình cảm đã khờ ngang vậy kìa?

"Yên tâm, tôi không nói gì với Lucy đâu", Hạ Phương vỗ vai anh: “Dù gì cũng chỉ là hy sinh chút nhan sắc thôi, cậu ấy sẽ không giận đâu ha”.

Mặt Sở Lâm Xuyên lại trở thành quả gấc, nơm nớp nhìn cô: “S-sếp Phương, tôi... tôi không có ý đó! Tôi với cô Lucy Mộ Dung không phải như vậy đâu, quan hệ của chúng tôi không phải như cô nghĩ...”

Hạ Phương nhướng mày: “Như vậy là như thế nào? Quan hệ gì?"

Sở Lâm Xuyên lúc này mới nhận ra mình đã lỡ lời vì kích động, vội vàng ngậm miệng lắc đầu nguầy nguậy: “Dạ không có gì hết. Tôi... tôi đi hỏi chuyện Lâm Thư Nhã đây”.

Sau đó chạy biến như một làn khói.

Hạ Phương cười trộm không thôi, sau đó quay lại nhìn, thấy ba thợ may vẫn đang miệt mài làm việc.

Chỉ còn một chút xíu nữa thôi là xong rồi. Có lẽ thêm một, hai tiếng nữa là sẽ hoàn tất.

Bọn họ đã thay phiên nghỉ ngơi vào tối qua và sáng nay, bây giờ tinh thân sáng láng, đang tập trung mọi sức lực vào công việc trong tay.

Hạ Phương gật gù đầy hài lòng, vừa dặn dò họ tiếp tục duy trì trạng thái, vừa bảo họ cứ an tâm mà làm, không cần nóng vội, nhớ ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ, lát nữa tan tầm cô sẽ đến kiểm tra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui