Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Nhớ đến dánh vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn của Hạ Phương ban nấy, Triệu Nhược Văn vẫn không kìm được mà rùng mình.

Nhưng...

Nghĩ đến phương thuốc bị mình tùy tiện bán đi với giá ba mươi ngàn, Triệu Nhược Văn lại tức đến đau cả gan.

Không ngờ hiệu thuốc đó lại xấu xa như vậy, bọn họ ngấm ngầm đổi dược liệu trong thuốc của Ngụy Thung thì cũng thôi đi, bọn họ còn dám lừa mất phương thuốc của mình.

Không được, cô ta không thể bỏ qua như vậy được.

Cô ta đã phải chịu nguy hiểm lớn như thế, bây giờ cô ta cùng đường rồi, cô ta phải đòi lại số tiền mà mình đáng được nhận.

Dù sao thì sau hôm nay, cô ta cũng không lăn lộn được ở Kinh Thành nữa, cô ta phải có đù tiền thì mới có thể đưa mẹ mình đi chỗ khác.

Nghĩ vậy, Triệu Nhược Văn lập tức bảo tài xế chở cô ta đến hiệu thuốc đó.

Ở cửa hiệu thuốc, ông chủ nhỏ Tề Đông Thăng đang ngồi trong cửa hàng có điều hòa mát mẻ uống trà.

Dạo gần đây, thuốc trị thương làm ra từ phương thuốc mới kia đã bán đắt hàng ở cửa hàng và gây xôn xao khắp Kinh Thành.

Mọi người ở giới y học đều đang tìm ông ta để tìm hiểu tình hình, hỏi ông ta có được phương thuốc này từ đâu, tiết lộ một tí được không.

Đương nhiên ông ta sẽ không tiết lộ, không chỉ vậy, ông ta còn cho các. nghiên cứu viên ở nhà máy dược phẩm nghiên cứu và cải tiến, cũng dùng cái phương thuốc này để chế tạo thành thuốc mỡ bôi ngoài da. Tuần trước thuốc bôi ngoài da đã hoàn thành các hạng mục kiểm tra, hiểu quả tốt đến mức giật mình.

Vết thương bình thường, sau khi dùng thuốc bôi ngoài da đó, có thể nhanh chóng cầm máu khép miệng, hơn nữa sẽ không lưu lại sẹo.

Kết quả đó làm Tê Đông Thăng vô cùng vui sướng.

Hiệu thuốc nhà bọn họ có danh tiếng rất tốt ở Kinh Thành, nhưng hai năm nay, cạnh tranh càng ngày càng gắt, bọn họ có danh hiệu nhà thuốc trăm năm, nhưng việc làm ăn thì càng ngày càng ảm đạm, còn hơi lung lay sắp đổ.

Mà ông nội của ông ta thì lại là một người bảo thủ, kiên trì muốn bán dược liệu có chất lượng tốt, dược liệu bình thường ông chẳng thèm nhìn và cũng không cho bán.

Nhưng, dược liệu tốt vốn đã hiếm, giá thành cũng đắt hơn không chỉ gấp đôi giá của dược liệu bình thường.

Tiệm thuốc bình thường của bọn họ cũng không thể bán dược liệu chất lượng tốt với giá cả phải chăng, lợi nhuận thấp không nói, còn không dễ bán.

Nửa năm trước, ông nội ông ta đổ bệnh, tiệm thuốc này liền được giao vào. tay ông ta.

Tê Đông Thăng là một người đầy dã tâm, ông ta không cam tâm chỉ kinh doanh bán thuốc bình thường, mà ông ta muốn không ngừng mở rộng chuỗi sản nghiệp của mình.

Nửa năm nay, ông ta liên tục tìm đường ra phù hợp, nhưng mấy phương án đều thất bại.

Không ngờ lúc này lại cho ông ta gặp được một phương thuốc thượng cổ đã thất truyền từ lâu.

Ông ta biết, cơ hội của ông ta đến rồi.

Vì thế, sau khi lấy được phương thuốc, ông ta liền bắt đầu một loạt hành động.

Chỉ với mười mấy ngày ngắn ngủi, đã cho ra kết quả.

Hiện giờ, sản phẩm bán chạy nhất trong tiệm bọn họ chính là thuốc trị thương.

Còn thuốc mỡ bôi ngoài da, trải qua nửa tháng thử nghiệm và kiểm tra liên tục, nó đã được bán ra vào ba ngày trước.

Điều khiến Tê Đông Thăng kinh ngạc là, chỉ ba ngày, thu nhập của thuốc mỡ bôi ngoài da còn cao hơn thu nhập của một tháng trước.

Việc này làm ông ta mừng như điên, ông ta bắt đầu trắng trợn sản xuất nhiều sản phẩm thuốc mỡ này.

Hai hôm nay, các cửa hàng liên lạc với ông ta để lấy hàng cứ nối đuôi nhau vậy, điện thoại của ông ta sắp bị gọi cho cháy máy rồi, cửa tiệm cũng bị đạp ầm ầm.

Hình ảnh đắt khách này làm Tê Đông Thăng dâng lên cảm giác thành tựu không nói nên lời.

Cả người đều tràn ngập tự tin và kiêu ngạo. Triệu Nhược Văn xông vào ngay lúc này.

Cô ta đi thẳng đến phòng làm việc của Tê Đông Thăng, thấy Tê Đông Thăng đang tự thưởng trà, thảnh thơi vô cùng, rồi lại nghĩ đến cảnh lúc mình đi vào, ngoài cửa có một tốp đông đang tranh nhau mua thuốc trị thương, náo nhiệt như thể không cần trả tiền vậy.

Triệu Nhược Văn tức đến nỗi lồng ngực phập phồng kịch liệt: "Ông chủ Tề, ông dùng ba mươi ngàn để lừa mua phương thuốc trị giá tiền triệu của tôi, rồi lại dùng phương thuốc của tôi rồi kiếm đầy tiền, ông không thấy cần rứt lương tâm à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui