Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Editor: đỗ song nhi (yên yên)

Người đàn ông vội vàng chạy tới chính là Kiều Trác Phàm.

Đừng nhìn anh bây giờ bình tĩnh như thế, chỉ có trời mới biết vừa rồi vừa xuống xe, theo phương hướng A Vĩ chỉ, anh thấy tất cả mọi việc đang diễn ra, anh muốn đem Diêm Soái này ăn tươi nuốt sống biết bao nhiêu!

Lúc xuống xe, vừa hay Kiều Trác Phàm nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mờ ám của Diêm Soái nhìn Tiếu Bảo Bối.

Cái này không nói, mấu chốt là người đàn ông này lại hại Tiếu Bảo Bối làm rơi ly. Từ nơi này nhìn sang cũng có thể nhận thấy anh ta đã nói chuyện gì đó khiến Tiếu Bảo Bối khó có thể tiếp nhận.

Nếu không phải suy nghĩ đến việc Tiếu Bảo Bối có khả năng bị phỏng thì hiện tại Kiều Trác Phàm đã xử lý tên khốn này rồi.

Kiều Trác Phàm vội vàng tới. Không ngờ lúc tiến vào nhà hàng lại thấy được một cảnh tượng khiến anh thiếu chút nữa nổi trận lôi đình.

Diêm Soái cầm khăn bông, quỳ một gối trước mặt Tiếu Bảo Bối.

Người biết chuyện đều biết Diêm Soái muốn lau chân cho Tiếu Bảo Bối, nếu không biết còn tưởng rằng Diêm Soái đang cầu hôn cô ấy chứ.

Nhìn cảnh tượng ấy, Kiều Trác Phàm thừa nhận trong lòng có chút chua xót vì người phụ nữ của anh lại bị người khác dòm ngó một cách trắng trợn như thế!

"Kiều Thiếu..." Diêm Soái không ngờ Kiều Trác Phàm lại xuất hiện ở chỗ này. Nhìn Kiều Trác Phàm, Diêm Soái sửng sốt vài giây mới chậm rãi đứng lên.

Sau khi đứng dậy, tầm mắt cũng rơi vào cánh tay đang vòng qua eo Tiếu Bảo Bối của Kiều Trác Phàm...

Tình cảnh này khiến đôi mắt Diêm Soái mờ đi rất nhiều.

Mặc dù biết Tiếu Bảo Bối đã gả cho Kiều Trác Phàm, anh cũng đã chuẩn bị tâm lý nếu bắt gặp cảnh này nhưng khi trực tiếp thấy thì tim vẫn vô cùng khó chịu...

"Kiều Trác Phàm... Sao anh lại tới đây?" Tiếu Bảo Bối không hề để ý đến tâm tình của Diêm Soái, chỉ kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông bên cạnh mình.


Nếu cô nhớ không lầm, hôm nay khi cô ra cửa anh đã nói anh có một hội nghị tương đối quan trọng. Anh còn lộ ra vẻ mặt xin lỗi vì không thể cùng đến đây với cô.

Nhưng sao giờ anh lại bất ngờ xuất hiện ở nơi này?

Lúc hỏi đến vấn đề này, Tiếu Bảo Bối đột nhiên nghĩ đến một người.

Tầm mắt cô xuyên qua cửa sổ thủy tinh của nhà hàng Tây, nhìn về chiếc xe nào đó dừng sát ở đường cái đối diện.

Hiển nhiên, Tiếu Bảo Bối đã đoán được chuyện này liên quan đến người đang canh giữ ở đường cái đối diện, nếu Diêm Soái có hành động thiếu suy nghĩ, gây rối Tiếu Bảo Bối thì sẽ phối hợp với Kiều Trác Phàm.

Sau khi Kiều Trác Phàm đến, A vĩ đã thoáng buông lỏng cảnh giác, đang cầm đồ uống mới mua xong uống vài ngụm.

Nhưng vừa ngẩng đầu, anh phát hiện ở đường cái đối diệ,n Tiếu Bảo Bối đang xuyên qua cửa sổ nhìn anh chằm chằm. Mặc dù cái còn cách cửa sổ xe tối màu, A Vĩ xác định cô ấy không thể thấy được anh mới đúng. Nhưng không biết vì sao, ánh mắt Tiếu Bảo Bối khiến sống lưng A Vĩ chợt lạnh, nước vừa uống vào trực tiếp phun về phía trước, vô cùng chật vật.

Bên nhà hàng Tây, Kiều Trác Phàm bị Tiếu Bảo Bối hỏi, sống lưng hơi cứng lại.

Nhưng anh là Kiều Trác Phàm, tâm tình lo lắng rất nhanh đã bị che giấu, tiếp theo anh nhanh chóng dặt Tiếu Bảo Bối lên ghế, nửa ngồi xuống cởi giày và vớ cô, cẩn thận nhìn, xác định không có ấn đề nghiêm trọng gì mới dùng vải nhẹ nhàng lau.

Cả quá trình, động tác của Kiều Trác Phàm rất nhẹ nhàng, tựa như trong lòng bàn tay anh không phải chân Tiếu Bảo Bối mà là báo vật hiếm thấy...

"..." Thấy hình ảnh trước mặt, đôi mắt Diêm Soái thay đổi lần nữa.

Lúc này, đôi mắt tối tăm giống như biển rộng vào ban đêm, không nhìn ra cũng không đoán được bất kỳ điều gì...

Khi anh điều tra, phát hiện Tiếu Bảo Bối đã lấy Kiều Trác Phàm nhưng không có bất kỳ chứng cớ nào cho thấy Kiều Trác Phàm có qua lại với Tiếu Bảo Bối. Vì vậy Diêm Soái cho rằng cuộc hôn nhân này nên chỉ là một hành động bộc phát mà thôi. Anh vô cùng tin tưởng mình có thể đoạt lại Tiếu Bảo Bối dễ dàng.

Nhưng bây giờ, khi chính mắt anh thấy Kiều Trác Phàm đối với Tiếu Bảo Bối tỉ mỉ cùng che chở, anh cảm thấy cực kỳ khó chịu.


Đúng!

Chính là khó chịu!

Vì qua hành động ấy anh thấy được một tình cảm sâu nặng.

Dịu dàng như thế tuyệt đối không phải một ngày hay hai ngày, một tháng hay hai tháng có thể hình thành được. Chẳng lẽ, Kiều Trác Phàm đối với Tiếu Bảo Bối còn có bí mật khác? 

Hay vì đang trước mặt anh nên Kiều Trác Phàm mới cố ý ra vẻ quan tâm như vậy? Nhưng nếu là Kiều Trác Phàm cố ý diễn thì Tiếu Bảo Bối phải mất tự nhiên mới đúng! Nhưng bây giờ, Diêm Soái anh đang nhìn thấy gì?

Tiếu Bảo Bối chỉ ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, mặc cho Kiều Trác Phàm lau chân, còn có dáng vẻ đã thành thói quen. Chẳng lẽ, ngay cả Tiếu Bảo Bối cũng đã trở thành ảnh hậu rồi sao?

Không thể nào!

Theo hiểu biết của Diêm Soái đối với Tiếu Bảo Bối, dù cô có diễn thì đôi mắt kia cũng không lừa được người khác.

Tóm lại, lúc này Diêm Soái phát hiện anh không hiểu hai người trước mắt một chút nào.

"Được rồi, vớ ướt không thể mang!" Khi Diêm Soái đang rối rắm nhìn hình thức vợ chồng bọn họ ở chung, Kiều Trác Phàm đã lau sạch sẽ chân Tiếu Bảo Bối, xoa bóp chân cô trong lòng bàn tay để nó ấm lên.

Tay chân cô luôn lạnh hơn so với người khác.

Đặc biệt là sau khi sinh non, tình trạng càng nghiêm trọng hơn so với trước kia. Nếu không sao chỉ mới cởi ra giày một lát mà chân cô đã lạnh như vậy rồi.

Nếu để cô mang vớ ướt thì về nhà chắc chắn sẽ bị cảm!

"Vậy em về nhà bằng cách nào?" Tiếu Bảo Bối nhìn đôi chân nhỏ của mình bị anh cầm trong tay, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em không muốn đi chân không về nhà!"


m lượng câu kia rất nhỏ, nhỏ đến mức này cả Diêm Soái đứng đối diện bọn họ cũng không nghe rõ. Nhưng Kiều Trác Phàm vẫn nghe thấy.

Hơn nữa, anh còn xấu xa chọc chọc lòng bàn chân cô mấy cái, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Bảo Bối đỏ bừng, cặp mắt đầy kháng cự nhìn anh chằm chằm.

"Vấn đề đơn giản như vậy cũng phải suy nghĩ nữa sao?" Kiều Trác Phàm thờ ơ châm chọc cô một câu.

Tiếu Bảo Bối nghe lời anh nói, có chút không hiểu liền mở to mắt.

"Ngốc!" Kiều Trác Phàm đột nhiên đưa tay nhéo mũi Tiếu Bảo Bối khiến cô nhăn mặt lại.

Cô nhăn mặt vì chỉ số thông minh của mình lại bị Kiều Trác Phàm xem thường. Hơn nữa anh còn dùng bàn tay mới giúp cô xoa chân mà chạm vào mặt cô...

Không đợi Tiếu Bảo Bối tố cáo, Kiều Trác Phàm lại đột nhiên nửa ngồi trước mặt cô.

Chỉ là, lúc này Kiều Trác Phàm không phải đối mặt mà là đưa lưng về phía cô.

Tiếu Bảo Bối ngơ ngác nhìn động tác của anh một lát, nghe thấy Kiều Trác Phàm nói: "Nhân lúc anh chưa đổi ý thì em nhanh lên một chút đi! Nếu không đến lúc đi chân không về thì đừng tìm anh khóc lóc!"

Mặc dù lời này của anh mang theo giọng điệu ghét bỏ nhưng Diêm Soái không cách nào bỏ qua sự cưng chiều trong ánh mắt Kiều Trác Phàm...

Lần này, đôi mắt Diêm Soái hoàn toàn đen không thấy đáy.

Anh đã phát hiện, tình cảm Kiều Trác Phàm đối với Tiếu Bảo Bối không đơn giản như ngoài mặt...

"A, anh cõng em sao? Thật tốt quá..." Tiếu Bảo Bối vốn đang lo lắng nhưng bây giờ thấy Kiều Trác Phàm nói muốn cõng cô thì không vui trước kia lập tức trở thành hư không.

Một giây kế tiếp, vốn đang vùi mình trên ghế với dáng vẻ bị vứt bỏ vô cùng đáng thương, Tiếu Bảo Bối lập tức nhảy lên lưng Kiều Trác Phàm, hơn nữa còn thân mật ôm lấy cổ anh. 

"Khà khà, anh nhớ giữ chặt một chút nha, đừng để em té thành cái bánh nhân thịt!" Sau khi nhảy lên lưng Kiều Trác Phàm, cô gái nào đó còn không biết ngượng mà khoác lác, cho cô ba phần màu sắc cô liền muốn mở phường nhuộm.

Đối mặt với cô gái đầy vẻ kiêu ngạo, Kiều Trác Phàm không hề tức giận.


Anh chỉ lặng lẽ ở góc độ người khác không thấy mà bóp nhẹ mông của Tiếu Bảo Bối, sau đó dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói với cô: "Vậy em phải ôm chặt một chút!"

Hành động của Kiều Trác Phàm khiến Tiếu Bảo Bối ngượng ngùng, vùi đầu vào cổ anh.

Nãy giờ hai người không xem ai ra gì, hành động như ở chốn không người.  tiến hành bọn họ hỗ động. Lúc này Kiều Trác Phàm mới có chút lương tâm nhìn về phía Diêm Soái.

Diêm Soái đã cúi đầu, mái tóc trên trán che đi ánh mắt, làm người ta không thấy rõ vẻ mặt của anh.

Rất tốt!

Đây chính là hiệu quả Kiều Trác Phàm anh muốn!

Sau khi xác định đã tạm thời đả kích lòng tự tin của tình địch, lúc này Kiều Đại gia mới cõng vợ vội vàng rời đi...

Về việc khi nào Diêm Soái rời đi thì không ai chú ý...

—— tuyến phân cách ——

"Tiểu công chúa, sao hôm nay cha thấy con thật xinh đẹp!" Gần tối Lăng Công Chúa mới về đến nhà. Lúc này, cha cô - Lăng Nhị gia đang mặc tạp dề bận rộn ở trong bếp, nghe được tiếng mở cửa liền thấy cô về.

Đối với lời khen của cha, Lăng Công Chúa đã tập mãi thành thói quen vì từ nhỏ đến lớn, cha vẫn luôn khen ngợi cô như vậy.

Ông từng nói, cô gái được khen sẽ trở nên xinh đẹp hơn.

Mặc dù lời nói không có căn cứ nhưng lại rất đúng với cô. Bây giờ cô đẹp biết bao nhiêu?

Dĩ nhiên, ông cũng cảm thấy ngược lại cũng đúng nên sau khi Lăng Nhị gia khen Tiểu công chúa thì đều yêu cầu cô cũng phải hăng hái khen ông đẹp trai.

"Cha, hôm nay cha đẹp trai đến mức trăm dặm xung quanh không có giống đực nào dám đến gần!" Tiểu công chúa khen trước sau như một nhưng tinh thần lại không tốt chút nào.

Lăng Nhị gia vừa nghe liền lập tức cảm thấy có vấn đề.

"Sao vậy? Có phải ở bên ngoài bị người khác bắt nạt hay không?" Lăng Nhị gia cầm giá cơm hung hăng đi tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận