Editor: đỗ song nhi (Yên Yên)
"Đợi lát nữa cô ấy ngủ, tôi sẽ đến!"
"Tôi biết rồi! Anh nhanh nghỉ ngơi một chút đi, có lời gì chúng ta gặp mặt rồi hãy nói!"
"Ừ... Cứ như vậy đi..."
Ở cầu thang truyền đến những lời đứt quãng của Kiều Trác Phàm.
Mà lúc Tiếu Bảo Bối nghe điều này không nhịn được mày khẽ cau.
Đợi lát nữa cô ngủ thiếp đi?
Đã hơn chín giờ rồi mà lát nữa Kiều Trác Phàm còn phải ra ngoài tìm ai đây?
Tiếu Bảo Bối đang suy tư vấn đề này thì thấy người vốn là đứng ở cầu thang, đưa lưng về phía cô đã thu hồi điện thoại, xoay người định lên lầu.
Kiều Trác Phàm vốn định quay người lại lên lầu, thấy Tiếu Bảo Bối đứng phía sau mình thì chợt sửng sốt.
Hiển nhiên, dường như vừa rồi anh không phát hiện ra cô đang ở phía sau.
Bởi vậy mới ở trong tình huống không biết chuyện gì mà nói ra những lời đó hay sao?
Tiếu Bảo Bối đầy bụng nghi vấn.
Nhưng mà sau khi sững sờ, Kiều Trác Phàm nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, tiếp theo là dáng vẻ yêu thương chiều chuộng đi tới trước mặt cô: "Em dậy rồi à? Đói bụng sao?"
"Đói!"
"Anh cho người mang đồ ăn tới rồi nhưng em vẫn chưa dậy. Có lẽ giờ bị lạnh rồi, để anh đi hâm nóng lên, em uống ly sữa tươi lót bụng trước đi!"
Lúc Kiều Trác Phàm nói lời này, vòng tay ôm chắc eo cô, bước từng bước tới đại sảnh, để cô ngồi lên ghế sa lon.
Sau đó, anh từ trong phòng bếp mang tới một ly sữa ấm đưa cho cô.
Làm xong những việc này, Kiều Trác Phàm lại quay về phòng bếp, có lẽ là đi hâm nóng thức ăn.
Cả quá trình này Tiếu Bảo Bối đều yên lặng. Kiều Trác Phàm nói cô uống sữa, cô ngoan ngoãn uống sữa.
Đợi đến khi uống xong sữa tươi, phòng bếp bên kia đã truyền đến mùi thơm của thức ăn.
Tiếu Bảo Bối liền đứng lên, bước nhanh về hướng phòng bếp.
Bên trong phòng bếp, Kiều Trác Phàm đang mặc một cái tạp dề màu đậm, bận rộn chuẩn bị.
"Sao em lại vào đây? Không phải anh nói em cứ ở bên ngoài sao?"
Thấy Tiếu Bảo Bối vào phòng bếp, Kiều Trác Phàm nhướng mày.
Trong khoảng thời gian Tiếu Bảo Bối mang thai, Kiều Trác Phàm không để cô vào phòng bếp quá lâu.
"Trong phòng bếp toàn mùi khói dầu, sao em lại không nghe lời vậy?" Thấy cô không có phản ứng, anh trực tiếp buông cái xẻng xuống, tiến lên véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Em muốn nhìn anh..." Tiếu Bảo Bối chu môi cười một tiếng.
"Thật hết cách với em..." Kiều Trác Phàm tươi cười, anh thật là hết cách với cô.
"Còn một món nữa thôi, em ngồi đó ăn đi!"
Nói xong, anh lại bắt đầu ở trước bếp bận rộn.
Nhìn bóng lưng bận rộn trong phòng bếp, trong đầu Tiếu Bảo Bối hiện lên bộ dáng cao quý, lạnh lùng khi anh ngồi trong phòng làm việc.
Có lẽ những nhân viên của tập đoàn Đế Phàm sẽ không nghĩ tới, Kiều Thiếu ở trong công ty lạnh lùng như vậy mà ở nhà lại tiếp xúc với những thứ này chứ?
Chỉ là, người đàn ông như vậy là thuộc về Tiếu Bảo Bối cô! Trong công ty, dù mấy nhân viên nữ ao ước cỡ nào cũng không thể chạm đến được.
Nghĩ đến điểm này, trong lòng Tiếu Bảo Bối tràn đầy hạnh phúc.
"Cười ngây ngô cái gì đó?"
Khi Tiếu Bảo Bối nhìn chằm chằm Kiều Trác Phàm, tay của cô đột nhiên bị nhét một đôi đũa vào.
Ngẩng đầu nhìn lên, Kiều Trác Phàm đang đứng ở phía sau.
"Không có..." Cô không muốn nói cho Kiều Trác Phàm những thứ này, tránh việc anh trở nên kiêu ngạo!
Có đôi lời nói thế nào?
Đúng rồi!
Khiêm tốn khiến người ta tiến bộ, kiêu ngạo làm cho người ta lạc hậu!
Tiếu Bảo Bối cũng không muốn kỹ năng của Kiều Trác Phàm bị thụt lùi, cho nên sẽ không nói cho anh biết điểm này.
"Không có sao? Tại sao anh cảm giác khóe miệng của em giương lên sắp tới đuôi mắt luôn rồi..."
Lời này khiến Tiếu Bảo Bối vô thức sờ soạng khóe môi.
Nếu thật sự như vậy thì không phải sẽ có nếp nhăn thật rồi rồi sao?
Nhưng đợi cô vừa sờ đến khóe môi mới phát hiện, khóe môi vẫn bình thường không có gì thay đổi cả.
Như vậy, Kiều Trác Phàm trêu chọc cô rồi ư?
"Kiều Trác Phàm, anh thật hư, lại dám lừa gạt em!"
"Anh hư ở chỗ nào? Anh chỉ nói với em như vậy thôi, nào ngờ em sẽ tự mình kiểm tra chứ!" Kiều Trác Phàm cởi tạp dề, ngồi xuống bên cạnh Tiếu Bảo Bối.
"Em mặc kệ, chính là anh xấu xa!" Tiếu Bảo Bối quay mặt giả bộ tức giận.
"Được được được, anh hư anh hư. Mau ăn cơm đi, đừng để bảo bảo trong bụng đói bụng!"
Nói đến đây, Kiều Trác Phàm bắt đầu chủ động gắp thật nhiều đồ ăn vào trong chén của Tiếu Bảo Bối.
Tiếu Bảo Bối nghe được lời thỏa hiệp, lầm bầm hai tiếng, bày tỏ xét thấy thái độ nhậm lỗi của Kiều Thiếu tốt, bổn cung quyết định tạm thời không so đo...
Sau đó, Tiếu Bảo Bối bắt đầu cầm đũa lên ăn.
Dĩ nhiên, cô tự
//