Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Editor: Đỗ Song Nhi (yên yên)

Bên trong khách sạn bốn sao, khí cầu và các đồ vật trang trí đã được chuẩn bị xong. Rượu và đồ uống khác cũng đã bắt đầu được mang lên.

Mặc dù đây là tạm thời, nhưng một chút cũng không nhìn ra sân này được bố trí có chút vội vàng.

Sau đó, Tiếu Huyên đã thay chiếc váy cưới toàn thân màu trắng muốt.

Ai cũng nói mỗi người phụ nữ đều có một chiếc váy cưới trong mộng. Lời này không sai chút nào.

Dù là Tiếu Huyên cũng mong ngóng dáng vẻ mặc váy cưới của mình.

Mà hôm nay, giấc mộng này đã thành hiện thực.

Váy cưới khiến cô ta đặc biệt xinh đẹp. Nhất là tối hôm qua cố ý đến thẩm mỹ viện chăm sóc toàn thân nên dường như da dẻ cùng ánh đèn đều bắt mắt giống nhau.

Tóc được búi lên thật cao giống như nữ thần, vừa cao quý vừa mê người...

Người tiến vào sảnh tiệc đều kinh ngạc với vẻ đẹp hôm nay của Tiếu Huyên.

Trong hôn lễ của người khác, lúc này cô dâu phải đang ở phòng nghỉ để nghỉ ngơi.

Nhưng bất đắc dĩ là bây giờ chú rể vẫn chưa đến nên cô ta chỉ có thể tự ra tay, đứng tại cửa nghênh đón tân khách.

Về phần Quý Xuyên, nếu hôm nay không đến, Tiếu Huyên cô nhất định sẽ đưa anh ta vào ngục giam. Dĩ nhiên, Tiếu Huyên vẫn hy vọng Quý Xuyên có thể trực tiếp tới, tránh cho mọi người vạch mặt khó coi.

Tại cửa ra vào, Tiếu Huyên lấy điện thoại di động của mình ra gọi cho Quý Xuyên để hỏi mấy giờ anh ta có thể tới bên này. Cô ta mang giày cao gót, ở nơi này đứng một lúc liền cảm thấy hơi mệt.

Ai biết, sau khi điện thoại Quý Xuyên reo mấy cái sau đó liền tắt máy. Nghe thấy âm thanh đó, khóe miệng Tiếu Huyên hiện lên nụ cười lạnh.

Quý Xuyên, anh còn muốn giãy giụa ư?

Chỉ là, một chút cơ hội giãy giụa tôi cũng sẽ không cho anh.


Nghĩ tới đây, Tiếu Huyên dùng mấy chứng cứ lúc trước gửi tin nhắn cho Quý Xuyên, hơn nữa tin nhắn cuối cùng tặng còn tặng thêm một câu như vậy: "Tôi đã cho đưa lễ phục đến nhà anh, trong vòng một tiếng chạy tới khách sạn XX ngay! Nếu không, tôi sẽ gửi những tài liệu này đến Lăng tổng của tập đoàn Lăng thị. Đến lúc đó, chắc anh sẽ ở tù mấy năm đó chồng thân yêu à!"

Sau khi xác nhận tin nhắn đã gửi đi, Tiếu Huyên liền cất điện thoại, tiếp tục mang theo nụ cười xinh đẹp, nghênh đón từng tân khách...

Lúc đoàn người Tiếu Bảo Bối đến, trên căn bản tất cả tân khách đều đã đến. Bãi đậu xe xung quanh đã đầy ắp. Điều này đủ để thấy được, hôm nay Tiếu Huyên đã tốn không ít cho hôn lễ.

A Vĩ lái xe đã vài vòng đều không tìm được bãi đậu xe. Kiều Trác Phàm có chút không vui vẻ, nói thẳng: "Để chúng tôi xuống trước cổng là được, sau đó cậu hãy đi tìm nơi đậu xe!"

Thật ra thì, quyết định này A Vĩ cũng đồng ý, nào ngờ Tiếu Bảo Bối lại phản kháng!

"Vậy không được! Hôm nay anh A Vĩ là bạn trai em, sao có thể để anh ấy đi đỗ xe? Muốn đi thì người đó chính là anh!" Dù là Kiều Trác Phàm hay A Vĩ, lúc nghe lời này cũng thiếu chút nữa nôn ra một ngụm máu.

Thời điểm A Vĩ dừng xe, Tiếu Bảo Bối đã chủ động đẩy cửa xe ra, sau đó nhanh chóng đi tới, mở cửa xe phía A Vĩ ra, sau đó còn vươn tay, giống như một thân sĩ muốn mời A Vĩ xuống xe.

Một màn này, hoàn toàn khiến mặt Kiều Trác Phàm đen lại.

Lần này, anh cũng không ngồi yên nữa. Anh trực tiếp đẩy cửa, xuống xe liền sải bước đi tới trước mặt Tiếu Bảo Bối, lấy bàn tay đang vươn ra của cô khoác vào khuỷu tay mình.

Kiều Trác Phàm anh chưa được hưởng đãi ngộ đó, sao có thể để A Vĩ đoạt đi được?

Chỉ là làm xong điều này Kiều Trác Phàm mới phát hiện, dù là tầm mắt của A Vĩ, Tiếu Bảo Bối, hay bảo vệ đứng trước cửa đều rơi trên người anh.

Lập tức, Kiều Đại gia kiêu ngạo quay mặt, một bộ các người thấy không phải là tính cách của anh đâu!

"Anh A Vĩ, anh mau nói ông chủ của anh buông tay ra."

"A Vĩ, cậu nói cho cô ấy biết, lão tử không buông tay!" Hai người dừng lại, vừa ầm ĩ vừa không ưỡn ẹo nhìn về phía một bên kia.

Lúc này, liền A Vĩ cũng không biết nên xử lý tình huống này như thế nào!

Thật may là vào lúc này, bảo vệ đi tới. Khi phát hiện chiếc Hummer màu vàng kim dừng ngay trước cổng ra vào, bọn họ nhanh chóng bước tới: "Tiên sinh, làm phiền anh lái xe rời đi, để ở đây sẽ ảnh hưởng đến trật tự..."

Chiếc xe bị chắn ở phía sau rất đúng lúc nhấn kèn inh ỏi để bày tỏ sự bất mãn...


"Phu nhân, xem ra tôi phải đi đỗ xe rồi!" A Vĩ nói xong câu này, vội vàng mở cửa xe, trước khi đi vẫn không quên ném một ánh mắt biết ơn về phía bảo vệ đại ca. Sau đó, A Vĩ khởi động xe chạy đi, giống như có thể cách xa hai vị kia càng xa càng tốt vậy.

"Anh A Vĩ..." Cái này là mất chữ tín đấy!

Không biết Tiếu Bảo Bối đã mắng A Vĩ lần thứ mấy ở trong lòng rồi.

Bất đắc dĩ là lúc này A Vĩ đã chạy thật xa, vốn không có cách nào nghe được lời Tiếu Bảo Bối mắng. Ngược lại vị đang đứng cạnh Tiếu Bảo Bối rất hả hê hất cằm lên, dùng cái này tuyên bố thắng lợi của mình.

Nhìn bộ dạng đáng đánh đòn kia của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối hận không thể lập tức rút tay mình về. Nhưng một khi anh nhận thấy cô có dấu hiệu muốn rút tay về liền trực tiếp đè lại, cô không hề có chút cơ hội nào.

"Kiều Trác Phàm, anh đừng như vậy được không?" Bàn tay nhỏ nhắn bị kẹp chặt, Tiếu Bảo Bối bất mãn kêu gào.

Chỉ là vị gia bên cạnh không hề để ý.

Nghe được Tiếu Bảo Bối bất mãn, Kiều Trác Phàm tiếp tục nhếch cằm lên: "Anh dắt vợ anh thì có lỗi sao?"

Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo đó, Tiếu Bảo Bối vội vàng cúi đầu xuống bày tỏ: tôi không quen biết người đàn ông không có lễ phép này...

Hai người đang nháo loạn, một giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên.

"Bảo Bối, cô đã đến rồi?"

Kiều Trác Phàm cùng Tiếu Bảo Bối nhìn sang nơi phát ra giọng nói đó.

Tiếu Huyên đứng cách bọn họ không xa. Một thân lụa trắng tôn lên vóc người uyển chuyển của cô ta. Màu trắng thuần khiết, thần thánh làm nhiều người thừa nhận Tiếu Huyên rất đẹp dù đã biết những việc hư hỏng mà cô ta đã làm ra.

Thấy Tiếu Huyên như vậy, Tiếu Bảo Bối cũng bắt đầu tin tưởng câu nói: Người đẹp vì lụa!

Nhìn Tiếu Huyên bây giờ, Tiếu Bảo Bối cũng có chút không nghĩ đến những việc ác độc trước đây cô ta đã làm.

Trước kia tóc cô ta xõa ngang vai, hiện tại đã búi lên cao, chỉ để lại vài sợi tóc uốn cong tùy ý xõa hai bên thái dương. Kiểu tóc này khiến Tiếu Huyên thêm mấy phần quyến rũ...


Thấy Kiều Trác Phàm cùng Tiếu Bảo Bối dừng lại, không có ý định bước đến chỗ cô ta, Tiếu Huyên liền sải bước về phía hai người.

Địch không động, ta động!

"Thật vui khi hai người có thể tới tham gia hôn lễ của tôi!" Tiếu Huyên đang nhận được nhiều sự chú ý chậm rãi hướng về phía hai người bọn họ gật đầu cảm ơn. Mặc dù động tác hơi khoa trương, nhưng Tiếu Bảo Bối không cảm giác được Tiếu Huyên có đẳng cấp thấp hơn bọn họ.

Đối với Tiếu Huyên đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn chủ động chào hỏi, Tiếu Bảo Bối không biết ứng phó ra sao.

Nếu Tiếu Huyên hung hăng, Tiếu Bảo Bối có thể để A Vĩ trực tiếp đánh. Nếu cô ta dùng lời nói vũ nhục thì Tiếu Bảo Bối cũng có thể đáp trả.

Nhưng hôm nay Tiếu Huyên lại khôi phục thái độ dè dặt lễ độ khiến Tiếu Bảo Bối rối loạn    trận cước.

May mắn là trong khi Tiếu Bảo Bối sững sờ, Kiều Trác Phàm âm thầm nắm nhẹ tay cô, tựa hồ đang nói cho cô biết giờ không phải lúc nên ngẩn người.

Bởi vì có Kiều Trác Phàm nhắc nhở, Tiếu Bảo Bối rất nhanh khôi phục tinh thần.

Nhìn Tiếu Huyên, Tiếu Bảo Bối nhẹ nhàng nói: "Thật ra tôi vốn không muốn tới. Chỉ là cô liên tục muốn mời, nếu chúng tôi không đến thì thật thất lễ!"

Câu nói của Tiếu Bảo Bối khiến sắc mặt Tiếu Huyên khẽ thay đổi.

Hôm nay Tiếu Huyên vốn không muốn đấu với Tiếu Bảo Bối. Cô ta chỉ muốn Tiếu Bảo Bối tận mắt thấy Quý Xuyên kết hôn, trở thành người đàn ông của Tiếu Huyên cô, sau đó hy vọng Tiếu Bảo Bối và Quý Xuyên sau này không nên qua lại nữa.

Hơn nữa, hôn lễ rất quan trọng, người nào lại hy vọng hôn lễ của mình không được chúc phúc chứ? Cho nên trong hôn lễ, Tiếu Huyên vẫn luôn duy trì nụ cười mê người trên mặt chính là để tất cả mọi người tận mắt chứng kiến giờ phút hạnh phúc này của cô ta.

Thật không nghĩ đến, Tiếu Bảo Bối vừa đến đã không cho cô ta bậc thang bước xuống...

Mà Kiều Trác Phàm cạnh Tiếu Bảo Bối từ đầu đến cuối đều duy trì nụ cười lạnh lùng giống như đối với cách làm vừa rồi của Tiếu Bảo Bối là không rõ ràng hay anh biết nhưng chọn lựa thái độ dung túng.

"Bảo Bối, tôi biết trước kia tôi quả thật có lỗi với cô. Cho nên hôm nay mời cô và em rể đến chính là hy vọng chúng ta có thể xóa bỏ hiềm khích lúc trước..." Sau một hồi cứng ngắt, Tiếu Huyên lại lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười.

Tiếu Huyên như vậy thật khiến Tiếu Bảo Bối khó chịu, muốn nhân cơ hội chỉnh cô ta cũng không có.

Ai hy vọng cùng mẹ con hai người bọn họ xóa bỏ hiềm khích lúc trước? Dĩ nhiên, nếu bây giờ bọn họ không ở đây lặng lẽ giở trò sau lưng, Tiếu Bảo Bối có lẽ sẽ cảm thấy lời này của Tiếu Huyên là xuất phát từ tấm lòng. Nhưng từ kết quả A Vĩ điều tra hôm qua, Tiếu Huyên thật sự muốn cùng bọn họ hòa giải ư? Bọn họ không phải là định đấu với bọn họ đến cùng sao?

Thời điểm Tiếu Bảo Bối đang nghiến răng nghiến lợi bởi sự dối trá của Tiếu Huyên, Kiều Trác Phàm lại đột nhiên mở miệng: "Tiếu tiểu thư đang bận tiếp đón quan khách. Chúng ta vào trước thôi!"

Nói xong, Kiều Trác Phàm dắt tay Tiếu Bảo Bối sải bước rời đi. Tiếu Huyên đứng đó, sắc mặt trầm xuống.


Thật ra vừa rồi cô ta chính là muốn có cơ hội lấy lòng Kiều Trác Phàm. Dù sao, ở thành phố này, Kiều Trác Phàm đang nắm giữ trên tay tập đoàn Đế Phàm có danh tiếng rất lớn. Lúc này chống lại anh ta là hành động cực kỳ không sáng suốt. Cho nên trước khi cử hành hôn lễ, Tiếu Huyên đã bàn bạc kế hoạch với Tiếu Vi, hôm nay nhất định phải nhân cơ hội này lấy lòng Kiều Trác Phàm.

Nhất là vừa rồi cô ta nói ra hai chữ "em rể" càng thêm rõ ràng ý nghĩ muốn lôi kéo Kiều Trác Phàm, nhắc nhở mối quan hệ này giữa bọn họ.

Nào biết...

Kiều Trác Phàm giống như không nghe thấy lời Tiếu Huyên nói, trực tiếp lôi kéo Tiếu Bảo Bối rời đi. Cách làm này không khác nào tát một cái vào mặt Tiếu Huyên.

Mặc dù Tiếu Huyên cũng biết Kiều Trác Phàm không dễ đối phó, nhưng hôm nay gặp trực tiếp mới thấy lời đồn trong giới không sai chút nào...

Nhưng dù như vậy, Tiếu Huyên cũng sẽ không buông tha cơ hội này! Nghĩ tới đây, bàn tay đang nâng váy của cô ta lặng lẽ bấm mấy cái.

Cùng lúc đó, Tiếu Bảo Bối bị Kiều Trác Phàm dẫn vào bữa tiệc, miệng nhỏ chu lên thật cao.

"Thế nào? Lại tức giận à?"

"Không có!" So sánh với khuôn mặt Kiều Trác Phàm đang mỉm cười, lúc này cả khuôn mặt Tiếu Bảo Bối đều là tức giận, một bộ dạng như cá nóc bị chọc tức.

"Không đúng sao miệng em lại vểnh lên như thế, sắp treo được bình dầu rồi kìa?" Lúc nói lời này, Kiều Trác Phàm còn rất tà ác đem ngón trỏ nhẹ nhàng chọt chọt môi Tiếu Bảo Bối mấy lần.

Lần này, Tiếu Bảo Bối không thể không bặm môi lại: "Đáng ghét!"

Hung hăng liếc Kiều Trác Phàm một cái, Tiếu Bảo Bối lại tiếp tục nghiêng đầu nhìn chằm chằm một bên khác, một bộ đánh chết cũng không quan tâm tới Kiều Trác Phàm.

Chỉ là vừa lúc đó, Kiều Trác Phàm lại tựa vào tai cô: "Yên tâm! Kịch hay vẫn còn ở phía sau!"

"Hả?" Nghe nói như thế, Tiếu Bảo Bối nhanh chóng xoay người lại, nhìn Kiều Trác Phàm nháy mắt đến mấy lần, hình như muốn đọc ra ý tứ từ biểu tình cao thâm khó lường trên khuôn mặt Kiều Trác Phàm.

Mà lần này Kiều Trác Phàm cũng không có ý định thừa nước đục thả câu, chỉ nhẹ nhàng ôm cô càng chặt hơn một chút, để lỗ tai nhỏ của Tiếu Bảo Bối không thể không dán lên môi của anh: "Em quên rồi sao? Lúc chúng ta kết hôn, là ai đứng ở vị trí cửa kia?"

Nghe được những lời này, Tiếu Bảo Bối nhanh chóng ngẩng đầu nhìn, giống như là đã nghĩ ra điều gì. Đúng vậy, chính cô cũng đã cử hành hôn lễ một lần rồi.

Chỉ là thời điểm cử hành hôn lễ, cô vẫn luôn ở trong phòng nghỉ ngơi, khi đi chào bàn mới phải xuất hiện thôi.

Nhưng bây giờ, Tiếu Huyên lại kéo áo cưới lớn như vậy đứng ở cửa chính tiếp khách, không trách được vừa rồi lúc tiến vào, cô lại cảm thấy hôn lễ này có cái gì không đúng, thì ra là...

"Em nói xem, một hôn lễ quan trọng là thế, phải thế nào mới khiến chú rể không đứng ở cửa đại sảnh tiếp khách?" Khi Tiếu Bảo Bối đang chìm đắm trong nghi ngờ, Kiều Trác Phàm lại tiếp tục ghé vào lỗ tai cô nói nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận