Editor: Đỗ Song Nhi (yên yên)
Lượng tin tức rất lớn, Tiếu Bảo Bối cảm giác đầu óc mình có chút không đủ để vận hành.
Tiếu Huyên phải miễn cưỡng đứng ở cửa đón người, cái này chứng minh nếu không phải chú rể chưa tới thì chính là không muốn tham gia hôn lễ này! Nhưng mặc kệ vì sao, Tiếu Bảo Bối cũng rõ một điều: Tiếu Huyên không được Quý Xuyên tôn trọng!
Mặc dù nhìn cô ta một mình ưỡn thẳng sống lưng đứng ở cửa tiếp khách, Tiếu Bảo Bối có chút đồng tình nhưng nghĩ đến Tiếu Huyên cướp chú rể này từ trên tay của mình, Tiếu Bảo Bối liền bỏ qua chút đồng tình đó.
Lúc Tiếu Huyên cướp được Quý Xuyên, hai người tới tham gia hôn lễ của Tiếu Bảo Bối cô để khoe khoang thắng lợi, lúc ấy Tiếu Bảo Bối đã nói với Tiếu Huyên, người đàn ông này có thể vứt bỏ Tiếu Bảo Bối cô thì cũng có thể vứt bỏ cô ta.
Nhưng khi đó Tiếu Huyên cho rằng lời nói đó như gió thoảng bên tai. Hôm nay, xảy ra tình cảnh này cũng là cô ta gieo gió gặt bão.
Nghĩ tới đây, trên mặt Tiếu Bảo Bối cuối cùng cũng nở một nụ cười thật lòng.
"Hiện tại trong lòng dễ chịu hơn chút nào chưa?" Kiều Trác Phàm thấy cô nụ cười liền thở dài một hơi. Lúc nói lời này, anh cúi xuống gần hơn, sau đó thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ cắn yêu lỗ tai Tiếu Bảo Bối.
"Kiều Trác Phàm, không cho phép anh làm hành động thân mật như vậy!" Anh đánh lén thành công khiến khuôn mặt Tiếu Bảo Bối đỏ lên, rối rít muốn đẩy Kiều Trác Phàm đang ghé sát vào mình ra.
"Anh cùng bà xã thân mật là có lỗi sao?" Hành động xấu bị Tiếu Bảo Bối lên án nhưng Kiều Đại gia không hề có chút áy náy, ngược lại còn tiếp tục vươn tay nhẹ nhàng xoa lỗ tai đã đỏ bừng của Tiếu Bảo Bối.
Cách làm xấu xa như thế lại một lần nữa bị Tiếu Bảo Bối phản kháng. Sau khi đẩy tay anh ra, cô nói: "Nhưng người anh muốn thân mật bây giờ chỉ sợ không phải là em!"
Lúc nói lời này, trong đầu Tiếu Bảo Bối thoáng hiện lên cảnh tượng cô gái mặc bộ váy màu đỏ cùng Kiều Trác Phàm tiến vào chiếc xe con mà Tiếu Huyên gửi qua cùng một câu nói kia: "Nếu người phụ nữ Kiều Trác Phàm thích trở lại thì sao đây?"
Sự lo lắng giống như cỏ dại, mạnh mẽ phát triển. Chỉ là cô không ngờ mình sẽ thiếu kiên nhẫn mà trực tiếp hỏi lên lời như vậy.
Lúc này, Tiếu Bảo Bối có thể cảm nhận được hô hấp của người đàn ông ngồi bên cạnh thoáng ngập ngừng. Bàn tay đang đặt trên vai cô cũng đột nhiên gia tăng sức lực: "Em nói cái gì?"
Phản ứng này khiến Tiếu Bảo Bối cảm thấy Kiều Trác Phàm "giấu đầu hở đuôi", hành động này chứng tỏ bị cô nói trúng tim đen nên mất hứng sao?
"Em không nói gì cả!" Tiếu Bảo Bối muốn rút tay mình khỏi Kiều Trác Phàm, nào ngờ lại bị anh giữ chặt hơn. Sức lực kia làm Tiếu Bảo Bối có cảm giác anh như muốn bẻ gãy cánh tay cô vậy. Cô muốn tránh nhưng anh không cho cô cơ hội.
"Tiếu Bảo Bối, anh cho em một cơ hội, nói những lời vừa rồi lại lần nữa!" Cả quá trình, tầm mắt Kiều Trác Phàm vẫn luôn rơi trên người cô.
Loại cảm giác này khiến Tiếu Bảo Bối rất không vui. Giống như bây giờ cô chính là một phạm nhân đợi thẩm vấn, mà Kiều Trác Phàm chính là người giám ngục.
"..." Dưới ánh mắt uy hiếp của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối kiên quyết mím chặt môi, không chịu nói nửa lời. Cô quật cường như thế khiến không khí giữa hai người càng ngày càng căng thẳng.
Thời điểm hai người bởi vì chuyện này mà không vui, ngoài cửa truyền đến một trận xôn xao.
"Chú rể đến!" Trừ xôn xao ngoài cửa chính, xung quanh cũng tràn đầy tiếng bàn luận.
Thừa cơ hội này, Tiếu Bảo Bối muốn hất cái tay trên đầu vai mình ra. Cho nên, tầm mắt của cô cũng nhìn theo phương hướng kia.
Lúc này Quý Xuyên mặc quần áo bình thường, không phải áo sơ mi trắng, tây trang đen. Trang phục như vậy không phù hợp chút nào. Chỉ là Quý Xuyên có giá trị nhan sắc khá cao, cho nên khi anh ta đứng đứng bên cạnh Tiếu Huyên ăn mặc rất xinh đẹp cũng là một cảnh tượng không tệ.
Quý Xuyên sắc mặt không tốt, vất vả chạy tới bên này. Nhất là đối mặt vô số người tiến lên phía trước nói chúc mừng càng khiến mặt Quý Xuyên khó coi hơn.
Sau đó, anh ta và Tiếu Huyên không biết đứng ở cửa nói gì. Tiếu Bảo Bối thấy hai người kia càng ngày càng kịch liệt...
Cô đang định tiến lên ngó xem hai người này rốt cuộc ở đây nói những gì, nhưng lúc này cô lại nghe được bên cạnh mình truyền đến tiếng hừ lạnh: "Tiếu Bảo Bối, em vẫn còn quan tâm đến hắn ta?"
Nghe Kiều Trác Phàm nói lời này, Tiếu Bảo Bối cảm giác như sấm nổ ngang trời. Chẳng lẽ Kiều Trác Phàm xem cuộc sống giống như tiểu thuyết tổng giám đốc cẩu huyết ư? Nữ chính bị nam chính ngược chết đi sống lại, cuối cùng vẫn yêu anh ta?
Dĩ nhiên tình huống cẩu huyết này trên thực tế cũng có. Dù sao, vở kịch đều có nguồn gốc từ cuộc sống, kiểu nữ chính thiếu não này nhất định có tồn tại. Chỉ là Tiếu Bảo Bối tuyệt đối không phải là một trong số đó.
"Kiều Trác Phàm, đề tài này quá ngây thơ rồi! Em không muốn tiếp tục nói về nó!" Tiếu Bảo Bối phẫn hận hất tay Kiều Trác Phàm.
Kiều Trác Phàm bình tĩnh lại nhưng ánh mắt anh thỉnh thoảng nhìn sang Tiếu Bảo Bối, giống như nếu cô dám nhìn Quý Xuyên lâu một chút thì sẽ tiếp tục gán ghép tình tiết cẩu huyết vừa rồi cho cô vậy.
Không biết Tiếu Huyên cùng Quý Xuyên chạy đi đâu, tất cả quan khách đều bàn luận xôn xao, giống như đang lo lắng hôn lễ sẽ không được tiến hành. So với những người đó, Kiều Trác Phàm ung dung tự tại, một mình thưởng thức rượu đỏ. Đối với anh mà nói, hiện tại chỉ cần Quý Xuyên không xuất hiện, không cướp đi sự chú ý của Tiếu Bảo Bối thì hôn lễ có được cử hành hay không không quan trọng.
Sau một khoảng thời gian, Tiếu Huyên cùng Quý Xuyên đồng thời xuất hiện. Hơn nữa, cảnh tượng giằng co lúc trước cũng không còn. Lúc này Tiếu Huyên đã mang bao tay viền tơ, khoác vào khuỷu tay Quý Xuyên, đầu cũng tựa vào vai
//