Hôn Nhân Bất Thường


Thành Châu mấy năm nay trở thành thành phố hạng A, xe cộ trên đường cũng tăng vọt theo dân số thành phố.

Cứ đến thứ sáu là kín mít, chật như nêm cối.

Càng tới gần CBD càng phồn hoa, ánh đèn tinh tế trong suốt như sao lửa.



Du Kỵ Ngôn làm việc ổn định, lái xe cũng vậy.

Chủ xe trước sau đều vội vàng xao động bấm còi, tiếng tích tích muốn đem đường phố chấn nát.

Mà anh lại nhàn hạ thoải mái nghe nhạc cổ điển, ồn ào bên ngoài tựa hồ không liên quan đến anh.



Ánh sáng ngoài cửa sổ phủ lên mặt anh, mũi thẳng tắp, ngũ quan hài hòa.

Kỳ thật làn da anh rất trắng, dáng vẻ nhã nhặn, nhưng ánh mắt lại xa cách lãnh đạm, khiến cho cả người có vẻ cũng không ôn hòa dịu dàng.



Anh là người giỏi nhất trong việc thách thức sự kiên nhẫn.



Nhưng vợ anh thì ngược lại.




Nhạc cổ điển du dương đột nhiên trà trộn vào tiếng nhắc nhở wechat, không chỉ một cái.

Du Kỵ Ngôn mở điện thoại di động, avatar xinh đẹp trong khối vuông nhỏ vẫn luôn gửi tin nhắn đến, là cô không kiên nhẫn thúc giục.



Hứa Tư: [Anh ở đâu?]



Du Kỵ Ngôn: [Kẹt xe, chờ một chút.]



Hứa Tư: [Thứ sáu giờ này, đường Văn Tây hay tắc nhất, thời gian định vị không chính xác, anh đoán chừng ba mươi phút cũng không qua được, đừng làm hỏng việc, anh đi vòng qua Tam Hoàn, tôi tự lái xe đi.]



Du Kỵ Ngôn: [Thông rồi.]



Hứa Tư:......



Thật trùng hợp, đường xá thông thoáng.



Du Kỵ Ngôn tắt màn hình, thẳng tắp đi về phía trước, qua hai cái đèn xanh đèn đỏ, anh đến dưới lầu trung tâm Hằng Doanh.

Anh ấn xuống cửa sổ xe bên phải, hơi hơi thăm dò, thấy được thân ảnh quen thuộc ven đường, vẫy tay.



Bên ngoài rất lạnh, Hứa Tư nhanh chóng lên xe.



Chuyện đầu tiên cô làm sau khi lên xe, là mở khăn giấy ướt đặt ở phía trước ra, lau tay, sau đó từ trong túi LV lấy ra một lọ kem dưỡng tay có mùi tuyết tùng, bôi vài vòng quanh ngón tay mảnh khảnh của ngón tay.



Nếu như không nhìn tình cảm chỉ nhìn bề ngoài, vậy bọn họ đích thật là trời đất tạo nên thật xứng đôi.



Hứa Tư rất ít khi ngồi xe của Du Kỵ Ngôn, trong ấn tượng chỉ ngồi qua ba lần, đều là bất đắc dĩ phải đi thăm thân thích.


Nhưng cô cũng thừa nhận, ngồi xe của anh rất thoải mái, lái ổn định và bằng phẳng.



Họ thường không liên lạc với nhau.



Trong lúc vô tình, ánh mắt Hứa Tư liếc tới chiếc nhẫn cưới bạch kim trên tay Du Kỵ Ngôn, cô cười mỉa mai: "Còn tưởng rằng anh đi Singapore công tác, quên hết bữa tiệc hôm nay rồi, phiền anh về nhà lấy nhẫn cưới giúp tôi."



Trong lòng Hứa Tư, bọn họ mặc dù là hai loại người, nhưng ít nhất đối với cuộc hôn nhân này là cùng một thái độ.

Bình thường chỉ khi gặp trưởng bối, cô mới đeo nhẫn cưới, cô cho rằng anh cũng vậy.



Du Kỵ Ngôn vững vàng rẽ vào một khúc cua, trên mặt nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, bỏ qua đề tài này: "Hôm nay là đại thọ 90 của ông nội, đừng giống như lần trước, lại quét sạch hứng thú của ông nội.”



Nhắc tới lần trước, Hứa Tư vẫn muốn bốc hỏa.



Quan hệ của ông nội bọn họ rất tốt, mỗi dịp lễ hội hai nhà đều liên hoan.

Lần trước, ở trên bàn cơm, hai người già đều nói bọn họ nhìn không đủ thân mật, Hứa Tư cũng không gọi “chồng", luôn gọi thẳng tên đầy đủ.

Lúc ấy, cô quả thật cảm thấy quá đáng, cho nên một mực từ chối, cho dù cô làm nũng, nhưng nhìn ra được lão gia nhân cũng không vui vẻ.



Hứa Tư không tranh cãi, nhướng mày đáp: "Được, lần trước coi như tôi không hiểu chuyện, lần này tôi hết sức phối hợp."




Du Kỵ Ngôn dường như có chút biến hóa thần sắc, dùng khóe mắt nhìn cô một cái, chỉ thấy, cô cúi đầu cười, sau đó, lại đảo mắt nhìn về phía mình:



"Du Kỵ Ngôn, không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được hôn nhân không tình dục, nhất là một người đàn ông có tiền có thế, anh đi Singapore ngây người hai tháng, đơn giản cũng là muốn giải trí một phen, giải sầu đi."



Du Kỵ Ngôn nhìn thẳng phía trước, không nhanh không chậm lái xe, thanh tuyến hơi thấp: "Ừ, sòng bạc cũng không tệ."



Lão hồ ly này thật biết tránh nặng tìm nhẹ.



Hứa Tư tạm thời đè nén ngọn lửa trong lòng: "Anh hiểu tôi đang nói gì mà, muộn nhất sang năm, tôi nhất định sẽ ly hôn với anh."



Nói như vậy, Du Kỵ Ngôn nghe hơn trăm lần, anh giống như mang theo một loại tư thái tán thành gật gật đầu: "Ừ."



Mà bình thường ở trước những "Lời tàn nhẫn" này, anh đều là một chữ đáp trả lại.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận