Hôn Nhân Bất Thường


Nếu cô không cho anh chạm vào vậy thì anh sẽ không chạm vào, chán ghét một người, chính là ngay cả khi chạm vào quần áo của mình cũng sẽ cảm thấy rất buồn nôn.

Hứa Tư vừa cởi nút áo ra, một đôi tay của người đàn ông đã đưa tới trước ngực cô, bàn tay trắng nõn, phần xương lại rất rõ ràng, đầu ngón tay ấm áp chạm vào làn da cô, khiến cơ thể cô khẽ run lên.

Nếu người trước mặt không phải là Du Kỵ Ngôn, cô thừa nhận động tác cởi nút áo khoác cho mình như vậy sẽ rất quyến rũ.

Du Kỵ Ngôn đem chiếc áo khoác lông cừu dày nặng đang ôm ở khuỷu tay và vai, sau đó cong cánh tay còn lại của mình lên loại ăn ý này, Hứa Tư vẫn phải có, mặc dù cô không tình nguyện khoác tay vào, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười xinh đẹp.

Mẹ Du rất hài lòng.

Trong Phú Tường Các rất náo nhiệt, tất cả người lớn trong gia đình Du đều đến đông đủ, họ đều là doanh nhân, mỗi người đều mặc vàng đeo bạc, ngọc lục bảo và châu báu trên cổ đều có giá trị rất xa xỉ.

Một số đang trò chuyện, một số đang ngân nga opera.

“Tư Tư à."
...
Ông lão Du không phải là người duy nhất gọi Hứa Tư, mà người lớn nào cũng đều gọi cô qua một lần.


Mỗi lần Hứa Tư xuất hiện trong gia đình nhà họ Du đều luôn thu hút sự chú ý.

Cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ rực rỡ, chất liệu được làm bằng tơ lụa, dáng người lung linh hấp dẫn, lại rất tao nhã trí thức.

Du Kỵ Ngôn treo áo khoác của hai người lên giá áo, bên trong là một chiếc áo cổ lọ màu đen hơi bó sát người, xuyên qua lớp quần áo có thể mơ hồ nhìn thấy những đường nét cơ bắp.

Một chiếc quần tây được cắt may gọn gàng khiến đôi chân của cô trông thẳng tắp và thon dài.

Hứa Tư đợi Du Kỵ Ngôn bước trở lại, sau đó lại nắm lấy cánh tay của anh và chào hỏi những người lớn.

Ngoại hình, khí chất, trình độ học vấn, sự nghiệp, gia đình...!mọi thứ đều quá xứng đôi với nhau.

“Con chào bác.”

“Con chào chú và dì.”


Hứa Tư và Du Kỵ Ngôn cùng nhau chào hỏi những người lớn tuổi.

Nhưng so với Du Kỵ Ngôn, giọng điệu của cô giống như người mất hồn.

Tuy nhiên, thái độ của Hứa Tư đối với ông lão Du kính trọng là chân thật.

Chỉ cần cô mỉm cười một cách ngọt ngào sẽ cảm thấy rất đáng yêu, bởi vì ông Du xem cô như cháu gái ruột của mình.

Ông Du mặc áo dài đỏ kiểu Trung Quốc, mặc dù đã chín mươi tuổi nhưng tinh thần của ông rất tốt và mái tóc bạc trông cũng không hề già đi.

Hứa Tư đưa túi quà trong tay cho ông Du: “Ông nội, sinh nhật vui vẻ, chúc ông phúc lộc luôn dồi dào như nước ngoài biển Đông, sống thọ như Nam Sơn.”


Ông Du vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô: “Cảm ơn Tư Tư, ông nội chúc con và Kỵ Ngôn trăm năm hạnh phúc, sớm sinh một đứa con trai.”

Người ta nói những đồ vật màu đỏ tượng trưng cho sự hạnh phúc, và thịnh vượng hơn một năm nay anh ấy thực sự càng sống càng thoải mái.

Những người ngồi trong bàn ăn này đều đeo một cái mặt nạ, nhìn vẻ mặt rất nhiệt tình nhưng thực ra trong lòng đều có ý đồ xấu, nhất là bọn họ đều coi Du Kỵ Ngôn như một cái gai trong mắt, bởi vì anh quá xuất sắc nên danh tiếng đã lấn át những người lớn trong nhà của mình.

Lúc này, bọn họ đều đang mong đợi xem cháu dâu nhà họ Du sẽ tặng những món quà gì.

Túi quà rất nặng, với sự giúp đỡ của Du Kỵ Ngôn, ông Du mới mở chiếc hộp nặng trịch ra.

Chiếc hộp được đặt lên bàn, ông mở ra, bên trong là một vật trang trí điêu khắc cây tùng nhỏ được làm bằng vàng, bên cạnh còn có một con thỏ vàng, vốn là con giáp của ông Du, màu vàng tỏa sáng rực rỡ dưới ánh sáng trắng trong suốt.
Đó thực sự là một món quà chứa đựng tình cảm sâu sắc.

Mặc dù Hứa Tư chắc chắn rằng cuộc hôn nhân sẽ ly hôn nhưng cô rất quan tâm đến ông Du.

Cô không muốn Du Kỵ Ngôn mất mặt, nhưng cô không thể tự làm mình xấu hổ, đây là gia giáo của mình.

Nhưng cô càng cẩn thận, ông Du lại càng coi trọng cô.

Vốn dĩ vị trí bên cạnh ông hàng năm đều là dành cho người con trai lớn, nhưng hôm nay ông lại dành cho Hứa Tư.

Hành động này của ông Du khiến một số người bất mãn.


Nếu không nhặt được cái gai trong lễ vật mà cô tặng thì cũng chỉ có thể lấy nó từ trong bụng.

Người đầu tiên lên tiếng chính là là thím lớn nhìn có vẻ ngoài xấu tính và cay nghiệt.

Bà dì nói: “Hứa Tư, con và Kỵ Ngôn đã kết hôn được một năm rồi nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì sao?”

Hứa Tư đương nhiên biết động tĩnh ở đây chính là để ám chỉ mang thai, cô tạm thời vẫn có thể cười ứng phó: “Chúng con cũng còn trẻ, không có gì phải vội.”

“Tụi con còn trẻ,” Thím ta nói với giọng điệu nhẹ nhàng giả vờ cười nói: “Nhưng ông nội cũng đã già rồi, còn Kỵ Ngôn là cháu trai duy nhất của ông ấy, đương nhiên là muốn nhìn thấy hai người các con ôm nhau ba năm rồi.”

Vừa dứt lời, ánh mắt anh như ngọn đuốc rơi thẳng vào người của Hứa Tư.

Cô rất giỏi kiện tụng nhưng lại không giỏi xử lý các mối quan hệ trong gia đình.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận