Hôn Nhân Bất Thường


Tiệc mừng đại thọ 90 của lão Du xem như yên bình, lão nhân gia rất vui vẻ, bởi vì nhận được tin vui tốt nhất.

Nửa hiệp sau, mấy trưởng bối hăng hái, uống rượu.

Du Kỵ Ngôn lái xe không thể uống, Hứa Tư lại giả bộ uống vài ly.

Lúc rời sân đã là hơn chín giờ, bên ngoài đổ mưa nhỏ, dày đặc rơi xuống, bay xuống mái hiên, gợn sóng trên mặt ao, ban đêm lại giống như bị che phủ bởi một tầng sương lạnh.

Sau khi Hứa Tư đứng dậy, đầu óc có chút choáng váng, cồn bốc lên mặt, hơi nóng lên.

Cô muốn đi lấy áo khoác của mình, nhưng phát hiện trước mặt có bóng người kéo áo khoác của mình đi tới, còn săn sóc thay mình bọc lại.

Cùng với hơi say, ánh sáng trước mắt cô có chút mông lung.

Cô nhìn thấy, lại là đôi tay xinh đẹp kia, đang thắt nút cho mình.

Ánh mắt thoáng hướng lên trên, là một khuôn mặt đẹp mắt, lại thoáng đi xuống, áo dệt kim dán vào ngực nhấp nhô đường cong.

“Kỵ Ngôn à, nghe nói lát nữa còn có gió lớn, con mau dẫn Tư Tư về nhà đi.”

Là giọng của mẹ Du.

Điều này cũng làm cho Hứa Tư tỉnh táo.

Cô xoa xoa trán, thở phào mấy hơi, không biết có phải là nguyên nhân nửa say nửa tỉnh hay không, cô lại trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt: "Anh thật xấu xí.”

Du Kỵ Ngôn: "...”

Mẹ Du nghe thấy, nhưng chỉ cảm thấy đây là tình thú của hai người.

Bà sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con dâu bảo bối, đau lòng muốn chết: "Nhìn bác cả kìa, ngay cả Tư Tư cũng không buông tha.”

Giống như một đôi vợ chồng ân ái, Du Kỵ Ngôn ôm vai Hứa Tư, tạm biệt bà: "Ừm, mẹ cũng về sớm một chút.”

Nhân viên phục vụ mặc sườn xám đưa cho Du Kỵ Ngôn một chiếc ô đen, anh mở ra trước, sau đó ôm Hứa Tư vào.

Nhưng cô thấy các trưởng bối đều đã đi, dùng sức vỗ tay anh từ trên vai xuống.

Du Kỵ Ngôn thu tay về.

Từ tiểu viện mãi cho đến khi đi vào trong xe, bọn họ đều không có trao đổi, xung quanh an tĩnh đến chỉ có tiếng mưa lộp bộp rơi xuống mặt ô.

Sau khi đóng cửa xe lại, Du Kỵ Ngôn mở gió ấm ra trước, chỉ là lúc cúi đầu, bóng dáng trong khóe mắt rất hoảng loạn.

Anh ngước mắt, nhìn thấy Hứa Tư rút khăn giấy khử trùng, không ngừng lau vai phải của mình, cũng chính là nơi anh vừa chạm vào.

Đây là hành động quán tính của cô ấy.

Du Kỵ Ngôn cũng không thèm để ý quay đầu lại, mở động cơ.

Mercedes băng qua màn mưa rào, vững vàng chạy trên quốc lộ.

Hứa Tư không chịu nổi được sức mạnh của rượu, tựa vào ghế da giống như đang ngủ, thân thể mềm nhũn lún xuống, đầu nghiêng về cửa sổ xe bên kia.

Không nhớ rõ qua bao lâu, cô chậm rãi mở mắt, phát hiện mình đang nằm xuống.

Thì ra là lão hồ ly này điều chỉnh ghế ngồi.

Thấy xe đã đỗ ở bãi đỗ xe ngầm của phủ Duyệt Đình, Hứa Tư đứng thẳng dậy, lễ phép nên có cô có không ít: "Cảm ơn anh.”

Du Kỵ Ngôn không kịp phản ứng: "Cái gì?”

Hứa Tư chỉ chỉ cái ghế: "Giúp tôi điều chỉnh ghế ngồi.”

“À, không cần khách khí." Du Kỵ Ngôn nhẹ giọng cũng mang theo chút xa cách:" Bởi vì em vẫn dựa vào người tôi, hết cách rồi, tôi chỉ có thể để em nằm.”

Hứa Tư: "....”



Cái gì gọi là cô vẫn dựa vào người anh? Không ngờ ý tứ này là, anh lại còn rất bất đắc dĩ? Cô cười chính mình ngu xuẩn, lọai người chỉ biết tư lợi cho bản thân giống như anh, làm sao có thể sẽ suy nghĩ cho người khác.



Phủ Duyệt Đình là một trong những tiểu khu đắt đỏ nhất Thành Châu.



Đây là phòng cưới Du Kỵ Ngôn cố ý chọn, chính xác mà nói, là thỏa thuận trước khi kết hôn.


Tầng trệt không cao, nhưng diện tích đủ lớn, tiểu khu vòng xanh không kém gì công viên, anh cố ý đủ mua trung tầng, bởi vì, mỗi phiến ngoài cửa sổ đều có thể nhìn thấy cây xanh cao chót vót.



Muốn nói cuộc hôn nhân này làm cho Hứa Tư hài lòng nhất một điểm, đại khái chính là gian phòng cưới này.

Cô thừa nhận, Du Kỵ Ngôn rất biết thưởng thức, khác với đại đa số người làm ăn, phong cách của anh thiên về nghệ thuật.



Nhưng có một chuyện, Hứa Tư vẫn rất tò mò, hôm nay vừa vặn cô mượn rượu còn chưa tiêu tan, hỏi ra miệng: "Du Kỵ Ngôn, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"



Du Kỵ Ngôn vừa mới thay dép, anh đem áo khoác phủ băng khí rũ rũ, sau đó treo lên giá áo gỗ: "Em nói đi."



Hứa Tư đến gần hai bước, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, cũng không biết những lời tiếp theo có vượt quá giới hạn hay không: “Anh chưa từng nghĩ tới, muốn kết hôn với một người anh rất yêu sao?"



Du Kỵ Ngôn gần như không cần nghĩ ngợi đáp: "Không có.”



Hứa Tư hơi kinh hãi.



Lái một đường xe, Du Kỵ Ngôn có chút khát, anh đi tới phòng bếp, từ trên bàn đá cẩm thạch màu trắng sẫm, lấy qua một cái ly trong suốt, tại thời điểm rót nước, khóe mắt anh lướt về phía chiếc ly hồng phấn kia trên khay.


Vừa hỏi, Hứa Tư đã muốn rõ ràng: "Chẳng lẽ đối với một người không yêu, anh cũng có thể sống cả đời?"



Du Kỵ Ngôn không vội uống nước, lúc ngẩng đầu lên, cổ áo trượt xuống phía dưới, lộ ra yết hầu sắc bén lại gợi cảm.

Anh đặt ly nước xuống, đáp: "Có thể."



Hứa Tư nghẹn họng.



Du Kỵ Ngôn hai tay chống ở mặt bàn đá, thân hình cao hơi cong lên, trong đôi mắt đen kịt không có cảm xúc gì: "Tôi từ trước đến nay đối với chuyện tình yêu không có hứng thú, cho nên, tôi tin tưởng ánh mắt của trưởng bối."



Hứa Tư nóng nảy: "Vậy anh thích tôi không?”



“Không ghét." Du Kỵ Ngôn đáp.



Hứa Tư rất khó hiểu: "Cho nên anh nguyện ý sinh con với tôi?”



Du Kỵ Ngôn đáp: "Ừ.”



Ở trên tòa án có bao nhiêu khéo léo như lò xo, ở trước mặt con hồ ly đa mưu túc trí này, Hứa Tư liền có vẻ vụng về bấy nhiêu.

Bọn họ giằng co ở bất cứ nơi nào, cô chưa từng thắng một lần.



Du Kỵ Ngôn giơ tay trái lên, trên cổ tay trắng nõn đeo chính là đồng hồ loại bạch kim của bộ sưu tập Patek Philippe Calatrava, đơn giản thanh lịch.

Anh thấy đã gần 10 giờ rưỡi, đem ly nước đặt trở lại trong khay, sau đó trở về phòng.



Bọn họ từ ngày đầu tiên kết hôn đã chia phòng ngủ, cũng không có thói quen nói chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ.




Thấy anh trở về phòng, Hứa Tư cũng kéo lê thân thể mệt mỏi trở về phòng.

Diện tích phòng cưới này đủ lớn, gần như có thể là ở dưới cùng một mái hiên, nhưng lại có thể sống cuộc sống riêng của mình mà không cần phải đối mặt với nhau.


Sau khi vào phòng, Hứa Tư mở máy làm ẩm trước, bên giường quanh quẩn hơi nước, bên trong bỏ thêm tinh dầu tuyết tùng, dịu nhẹ giúp dễ ngủ.



Cô từ trong ngăn kéo lấy ra một sợi dây da màu nâu, đem mái tóc dài vén thành đuôi ngựa cao, cổ mảnh khảnh bóng loáng như tơ tằm.



Có điều, ngón tay vừa đưa về phía khóa kéo sau lưng lúc, cô nhớ tới Du Kỵ Ngôn ngày mai phải đi Hongkong công tác, cô nhất định phải tranh thủ thời gian, cùng anh tâm sự về việc di chuyển công ty.



Phòng ngủ của Du Kỵ Ngôn ở cuối hành lang đối diện.



Hứa Tư xuyên qua phòng khách, đi tới trước phòng ngủ của anh.

Cánh cửa gỗ kiểu châu u màu trắng đóng chặt, cô lễ phép gõ ba tiếng.



Một lát sau, bên trong truyền đến thanh âm trầm thấp: "Vào."



Một năm qua, Hứa Tư đã đi vào hai lần, một lần là trước khi kết hôn cùng trưởng bối đến xem phòng, một lần là ngày kết hôn.

Cô sắp quên mất bộ dáng trong phòng, tay cầm nắm cửa kim loại, nhẹ nhàng vặn một cái, đẩy cửa ra.



Trong nháy mắt cửa mở ra, Hứa Tư thiếu chút nữa dọa đến ‘hoa dung thất sắc’, lông mi thon dài run rẩy quá lợi hại, hình ảnh trước mắt làm đầu óc cô dần dần hỗn độn.


(*hoa dung thất sắc: là một thành ngữ tiếng Trung Quốc, được dùng để miêu tả vẻ mặt của phụ nữ khi họ bị kinh hãi hoặc sợ hãi.)


Du Kỵ Ngôn giống như muốn đi tắm, trên người không có một mảnh vật che chắn, cánh tay, đường cong cơ bắp thắt lưng bụng chặt chẽ lại lưu loát.

Đương nhiên, bộ vị riêng tư nhất cũng lộ ra sáng loáng, sợi dây dài kia chính là ở trạng thái mềm nhũn, cũng phồng lên rất mạnh mẽ.



Thấy cô cứng ngắc ở cạnh cửa, Du Kỵ Ngôn kéo qua một cái khăn tắm, vây quanh hông, cũng không thiện cảm cười cười: "Không phải em đã nói từng yêu với hai người bạn trai sao?”



Hứa Tư sửng sốt, tay buông xuống nắm cửa.



Hai đối tượng kia là bởi vì cô không muốn thua, lấy ra lời nói dối để chống đỡ.

Lúc ấy cô nghĩ, dù sao cuộc hôn nhân này sớm muộn gì cũng phải ly hôn, nói dối thì có làm sao.

Cô chỉ không muốn cho anh biết, mình 25 tuổi vẫn là một trinh nữ có kinh nghiệm tình dục bằng không.

Dù sao, anh nhìn chính là một lão làng giàu kinh nghiệm phong phú.



Trong phòng có mùi thơm rất dễ ngửi, là mùi cỏ nhàn nhạt.



Hứa Tư đưa hai tay ra sau lưng, giảm bớt căng thẳng: "Tôi cũng không phải xấu hổ, chỉ là anh cho tôi vào, có phải nên mặc quần áo tử tế, không nên đùa giỡn lưu manh hay không?"




Nhưng Du Kỵ Ngôn chỉ dùng một câu: Chúng ta là vợ chồng hợp pháp.

Làm cho cô im miệng lần nữa.



Chuyến bay sáng mai phải đi sớm, Du Kỵ Ngôn dứt khoát hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?”



Hứa Tư cũng không muốn tốn thời gian: "Tôi không muốn chuyển đi, anh có thể đổi tầng khác được không?”



Nói tới công việc, Du Kỵ Ngôn càng lạnh lùng cùng nghiêm túc: "Về vấn đề thuê văn phòng, tôi giao cho trợ lý Văn Nhĩ phụ trách, em và cậu ta cùng với Hằng Doanh tự liên lạc giải quyết là được."



Khi tính tình nổi lên, Hứa Tư sẽ có chút nóng nảy giống đại tiểu thư: "Chính là bởi vì cùng với anh ấy liên lạc được, cho nên mới tìm anh."



Du Kỵ Ngôn hơi đi về phía trước hai bước: "Tại sao em cảm thấy tôi sẽ đồng ý?" tiếp theo, anh lại hừ nhẹ, thậm chí lộ ra nghiền ngẫm: "Hay là, em cho rằng vừa mới gọi tôi một tiếng chồng, tôi sẽ trở nên dễ nói chuyện?"



“Tôi…”



Hứa Tư không phản bác được, ngược lại còn vì từ nhạy cảm mà cổ đỏ lên, da thịt quá trắng, chỉ cần hơi đỏ một chút cũng rất rõ ràng.

Rượu còn ở trong thân thể ẩn ẩn quấy phá, đầu óc có chút vẩn đục.



Bỗng nhiên, bên tai cô truyền đến lời nói càng khó nghe, giống như vẫn là Du Kỵ Ngôn, lần đầu tiên dùng giọng điệu nhẹ nhàng đối với mình nói chuyện.



Anh nói: "Nếu như em thực hiện nghĩa vụ của người vợ, tôi có thể cân nhắc xem."



Lần này đã châm ngòi cho điểm mấu chốt của Hứa Tư, cô hắng giọng rống lên, những lễ nghi phép lịch sự kia cũng không còn: "Phi! Du Kỵ Ngôn, anh đừng có mơ, cả đời này anh sẽ không có được tôi.

"



Có lẽ chính là đơn phương cố chấp cho rằng, anh chính là một Hải Vương lăng nhăng ngâm mình trong đầm lầy phụ nữ.



Cô lại gầm nhẹ: "Anh rất bẩn."



...



Không khí càng lúc càng căng thẳng.



Hai chân thon dài của Du Kỵ Ngôn bước về phía trước, thân trên trần trụi mặc dù không phải hình dáng khỏe mạnh, nhưng cơ bắp nên có đều hết sức rõ ràng, da anh cũng trắng còn mỏng, gân xanh phồng lên, đối với Hứa Tư mà nói, anh tràn ngập cảm giác áp bách.



Sau đó, cô bị ép đến cạnh cửa.



Có điều, Du Kỵ Ngôn cái gì cũng không làm, chỉ là muốn hù dọa "người vợ" thích đùa giỡn này.

Anh cười cô trong đáy lòng, chính là một bình hoa vừa to gan vừa sợ hãi.



Du Kỵ Ngôn mí mắt nhẹ nhàng đáp xuống, cụp mắt nhìn Hứa Tư bị mình che ở dưới thân: "Đầu tháng, ông nội em gọi cho tôi một cuộc điện thoại, nói văn phòng luật sư của em đã hai tháng vận hành tài chính khó khăn, với năng lực hiện tại của em, nếu như không phải vốn liếng từ trong nhà, em căn bản chống đỡ không nổi tiền thuê Hằng Doanh."



Ghét nhất người khác thuyết giáo, hơn nữa đối phương còn là người mình ghét nhất.



Hứa Tư nhíu chặt mi tâm, nói chuyện rất gai góc: "Ông nội tôi cũng không biết quan hệ thật sự của chúng ta, anh đừng thật sự cho rằng mình là chồng tôi, tôi vận hành công ty như thế nào là chuyện của tôi, cho dù tổn thất nghiêm trọng cũng không tới phiên anh quản tôi."




Du Kỵ Ngôn vẫn chăm chú nhìn cô, khuôn mặt thanh tú động lòng là người bị chính mình chọc giận không vui.



Thật lâu sau, bọn họ đều không lên tiếng.



Bị hơi thở nóng bỏng nồng đậm trước ngực anh bao bọc, Hứa Tư rất khó chịu, cô ngẩng đầu, phiền muộn đến mức ngũ quan đều nhăn đến biến dạng: "Du Kỵ Ngôn, sao anh có thể khiến người ta chán ghét như vậy chứ? Từ nhỏ tôi chưa bao giờ ghét một người đến vậy, anh chính là một ngoại lệ của tôi.”



Ngữ khí của cô là gấp gáp mà nặng một chút.



Nhưng rốt cuộc, Du Kỵ Ngôn lớn hơn cô 4 tuổi, không đấu với loại khí chất ngây thơ trẻ con này của cô.

Anh trở về bên ghế, thanh âm cực nhạt nói: "Chuyện Hằng Doanh, em cùng Văn Nhĩ nói chuyện, em biểu đạt lại với cậu ta, chính là ý của tôi."



Hứa Tư: "....”



Trước khi tiến vào, Hứa Tư đích thật là muốn cùng Du Kỵ Ngôn nói chuyện hòa bình, nhưng không biết vì sao mỗi lần đều là đối chọi gay gắt, nháo đến mức trong phòng đều là mùi thuốc súng.



Bọn họ đều mạnh mẽ, đều muốn áp chế đối phương.



Loại chuyện này, ngược lại chọc giận Du Kỵ Ngôn.



Anh nghiêng người đứng ở ghế bên cạnh, sườn mặt đa chiều, dáng người rất tốt, khuyết điểm duy nhất chính là nhìn không hề hòa nhã điềm đạm.

Trước khi anh cầm lấy áo ngủ, như là lẳng lặng suy nghĩ chuyện gì đó, gọi cô lại trước khi Hứa Tư đi ra ngoài.



Hứa Tư mệt mỏi xoay người lại: "Sao vậy?”



Ánh mắt Du Kỵ Ngôn khóa ở trên người cô, nhướng xương mày: "Tôi không có khả năng cùng em lãng phí thời gian."



Hứa Tư hơi căng thẳng: "Có ý gì?”



Khi nói đến chính sự, Du Kỵ Ngôn tự mang theo khí thế hung hãn nghiêm túc: "Tôi cho em thời gian nửa năm, nếu như trong nửa năm, em không bắt được nhược điểm của tôi, không thuyết phục được người nhà em ly hôn với tôi, vậy em phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, cùng tôi trải qua cuộc sống vợ chồng bình thường, cùng sinh con."



"Không thể nào," Hứa Tư sợ hãi, trái tim run rẩy nhưng miệng không buông tha: "Tôi không thể sống cuộc sống vợ chồng bình thường với anh, càng không thể nuôi dưỡng con cái với cuộc sống như anh."



Du Kỵ Ngôn không thích nói nhảm: "Vậy mời em cố lên.”



Hứa Tư cao giọng, hung ác bảo vệ mình: "Vậy nếu tôi không đồng ý thì sao?”



Hung ác như vậy vẫn là thỏ trắng nhỏ đối sói xám lớn, Du Kỵ Ngôn làm sao có thể sợ.

Anh xách áo ngủ lên, lúc đi vào phòng tắm, hờ hững nhìn cô một cái: "Tôi lặp lại một lần nữa, hoặc là, em thuyết phục người nhà hai bên ly hôn với tôi, hoặc là làm vợ chân chính của tôi."



Hứa Tư:...



-Đọc thêm ở: https://ngontinhsac.com/hon-nhan-bat-thuong/









Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận