Hôn Nhân Bí Mật Tình Yêu Mật Ngọt


Nhậm Nhiên nhìn chằm chằm trần nhà, đây là đêm đầu tiên cô sống ở Thanh Thượng Viên, những âm thanh từ phòng bên cạnh vang lên không ngừng, cô cố nhắm mắt lại nhưng sự hưng phấn ở phòng bên càng lúc càng lớn, giống như móng vuốt đang cào xé trái tim cô.

Cổ họng cô khô rát , ngồi dậy và lấy cốc uống nước.

“Đừng mà ,nhẹ chút ——”

Bàn tay đang cầm cốc của cô dần dần siết chặt hơn.

Phòng bên cạnh là phòng ngủ chính, nhưng lúc này chồng sắp cưới của cô và người tình của anh ta đang ngủ.

Nhậm Nhiên cảm thấy thái dương giật giật, cho dù cô không đồng tình với chuyện liên hôn một chút nào , cũng không có nghĩa là người khác có thể giẫm đạp cô như thế.

Nhậm Nhiên đứng dậy đi vào phòng tắm, tìm một cái chậu, đổ đầy nước.

Từ nhỏ cô đã không có gia giáo nên việc gì cũng có thể làm được.

Cô bước đến cửa phòng ngủ chính, một tay cầm chậu , tay kia gõ cửa.
“Cút !” Giọng nói của người đàn ông đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.

Nhậm Nhiên không quan tâm, gõ cửa ầm ĩ, cửa như muốn vỡ vụn.

Lăng Thừa Hiên ngồi ở mép giường, những ngón tay mảnh khảnh của anh đưa đến cổ áo, cởi từng nút một.

Người phụ nữ bên cạnh nhìn thấy một phần xương quai xanh của anh lộ ra, vội vàng đưa tay ra chạm vào.

Cô ta còn chưa kịp vuốt ve lòng bàn tay của anh , Lăng Thừa Hiên đã nắm lấy cổ tay cô ta, anh quay đầu lạnh lùng liếc nhìn , sau đó hất tay cô ta ra.

Anh đứng dậy, bộ ngực to lớn và cơ bắp rắn rỏi lộ ra rõ ràng khi bước về phía trước, anh nói: "Ai đang sủa loạn ngoài đấy vậy..."
Đến cửa, anh cởi chiếc áo sơ mi trắng ném xuống đất.

Anh mở cửa ra, anh biết ai đang đứng ngoài cửa, anh cũng biết đây là sự sỉ nhục lớn nhất đối với cô.

Ánh mắt Lăng Thừa Hiên rơi vào trên mặt Nhậm Nhiên , "Cô..."

Một chậu nước lạnh dội lên khuôn mặt tuấn tú của anh, anh không kịp đề phòng , phần lớn vết nước đều ập vào phòng ngủ chính.

Ngọn tóc của anh ta rơi xuống từng giọt, trượt qua bộ ngực và cơ bụng nhấp nhô của anh ta, cuối cùng được chiếc quần vest tối màu hấp thụ sạch sẽ.

"Có chuyện gì vậy?" Người phụ nữ trong phòng thất thần chạy ra ngoài.

Lăng Thừa Hiên đưa tay lau mặt, đôi mắt mở to sắc bén và dữ tợn.

"Chỉ sợ Lăng thiếu gia vận động quá mạnh tổn hại đến thân thể ."

Anh tiến lên một bước muốn hành động.

Quản gia Trần vừa lên lầu đã nhìn thấy cảnh này, nghi hoặc nhìn Nhậm Nhiên: "Cô chủ, cô đang làm gì vậy?"
Nhậm Nhiên ném đồ trong tay đi: "Có chuyện gì vậy ?"

"lão gia ,phu nhân đến rồi.

Muốn cùng hai ngườ bàn bạc về tiệc cưới ngày mai ." Quản gia Trần liếc nhìn người phụ nữ phía sau Lăng Thừa Hiên, mặt liền biến sắc.

Anh cau mày nói: "Bố mẹ không phải mới về cách đây không lâu sao? Tại sao họ lại đến đây?"

“Hôn sự của thiếu gia là chuyện lớn, nhất định không để một chút sai sót nào .”

Trên người Nhậm Nhiên cũng có rất nhiều vết nước, cô hơi lui về phía sau, "Tôi xuống ngay."

Sắc mặt Lăng Thừa Hiên càng thêm khó coi, "Nếu cô mà dám nói nhảm trước mặt cha mẹ ..

.."

Anh chỉ nói một nửa , anh tin rằng cô không ngốc và có thể hiểu được ý tứ.

Cô suýt chút nữa quên mất Lăng gia có truyền thống nghiêm khắc, cho nên Lăng Thừa Hiên chỉ dám giấu diếm đưa người phụ nữ này về

Vậy thì có trò hay để xem rồi .

Cô cố ý đi xuống mà không thay quần áo, nhìn thấy nàng như vậy, Giang Linh Thư trên khuôn mặt được bảo dưỡng tốt hiện lên vẻ không vui, "Nhậm Nhiên ,ngươi thật ngang ngược, sao có thể mặc đồ ngủ đến gặp cha mẹ chồng như vậy?"

Cô ngồi đối diện bọn họ, nhíu mày nói: "Mẹ, con không có cách nào khác , trong phòng khách không có quần áo cho con."

“Ý của con là ?” Lăng Tranh nghe được ý tứ trong lời nói của cô, “Sao lại ở trong phòng khách?”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt lảng tránh , “Thừa Hiên dẫn bạn đến, nên để con ngủ ở phòng khách.”

Giang Linh Thư bị sốc.

Ngày mai kết hôn rồi , bạn bè gì mà còn có thể mang về nhà "

Vẻ mặt của cô đột nhiên thay đổi, cô nhìn thấy Quản gia Trần nhìn cô chằm chằm , tức giận đến khóe miệng giật giật.

Ánh mắt của Lăng Tranh rơi trên cầu lầu, trong giọng nói có sự tức giận, "Quản gia Trần, đi gọi Thừa Hiên xuống đây.
"Vâng ."

Khoảng mười phút sau, Lăng Thừa Hiên từ trên lầu đi xuống.

Anh đeo khuy măng sét một bên, đôi chân thon dài được bọc trong chiếc quần âu với đường cong mềm mại, lộ ra cơ bắp chân rắn chắc và rắn chắc, Cô ngẩng đầu đập vào mặt là đường cong của chiếc cằm thon gọn của người đàn ông.

Ngay sau đó là màu môi nhạt và chiếc mũi cao và thẳng.

Anh bước xuống cầu thang và sải bước tới: "Bố, mẹ."

Giang Linh Thư nắm tay con trai và kéo anh ngồi cạnh bà

Lăng Tranh vẻ mặt nghiêm túc: "Con có bạn ở trong nhà sao ?"

"Ai nói vậy?" Anh nhìn đối diện, Nhậm Nhiên đang mặc bộ đồ ngủ bằng vải cotton, rộng thùng thình, tuy nhiên cổ áo tròn hơi chùng xuống, đôi xương quai xanh thấp thoáng toát lên vẻ mê người .

Đôi mắt Nhậm Nhiên bắt gặp ánh mắt anh, đôi mắt đẹp của cô hòa trộn giữa vẻ trong sáng và trong trẻo một cách vừa vặn.

"Nếu không có ai ở đây, tại sao con đến bây giờ mới xuống?"

Anh bắt đầu nói dối: "Con đang làm việc , mới làm xong được nửa thì quản gia Trần gõ cửa .Con cần đi tắm nên để Nhậm Nhiên xuống trước vì con sợ hai người mất kiên nhẫn.”

Giang Linh Thư vẻ mặt không thay đổi: "Trần quản gia, là vậy sao?"

"Vâng, thưa phu nhân ."
Lăng Thừa Hiên bắt chéo đôi chân dài của mình và kiễng chân lên, muốn giở trò trước mặt với anh ?

Vậy phải nhìn Thanh Thượng Viên thuộc về ai , người hầu ở đây nghe theo ai .

Lăng Tranh không cố hỏi nữa ,hỏi một chút việc về bữa tiệc ngày mai.

Nhậm Nhiên không còn lời để nói, tuy lời nói của Lăng Thừa Hiên có độ tin cậy quá thấp, nhưng ngay cả Lăng cũng giả vờ tin tưởng.

Ở ngôi nhà này, cô chỉ có một mình.

Nói xong, Lăng Tranh đứng dậy rời đi.

Giang Linh Thư dừng lại một chút, bà đầy ẩn ý nhìn về phía tầng hai, hạ giọng nói: "Thừa Hiên, ngày mai tổ chức yến tiệc, ông nội con yêu thương Nhậm Nhiên.

đến lúc đó , hai đứa không được phép nói linh tinh trước mặt ông "

Những lời này rõ ràng là nhằm vào Nhậm Nhiên .

Lăng Thừa Hiên hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn, "Được rồi được rồi, hai người mau quay về đi."

Sau khi hai người rời đi, Nhậm Nhiên đứng dậy định đi lên lầu thì cổ tay cô đã bị Lăng Thừa Hiên nắm lấy, nói với người bên cạnh: "Quản gia Trần, ông đi nghỉ ngơi trước đi."

“Vâng .” Ánh mắt của Quản gia Trần đảo quanh giữa hai người rồi rời đi.

Nhậm Nhiên giãy dụa, không ngờ bộ đồ ngủ của cô lại trượt sang một bên, lộ ra toàn bộ bờ vai mịn màng thanh tú , Lăng Thừa Hiên cúi xuống hôn cô: “Thơm quá.”
Cổ cô đỏ bừng, "Buông ra."

Lăng Thừa Hiên ôm cô thật chặt, Nhậm Nhiên bị nhốt trong vòng tay rắn chắc của anh, "Hôm nay chúng ta đã nhận chứng chỉ kết hôn , từ giờ trở đi, tôi muốn làm gì em thì làm ."

Nhậm Nhiên căn bản không còn giãy giụa, cô không quên trên lầu còn có người: "Được thôi , vậy tôi muốn ngủ ở phòng ngủ chính."

“Cô không bận tâm ba người ngủ chung giường sao?”

Không biết xấu hổ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui