Hôn Nhân Bí Mật Tình Yêu Mật Ngọt


Nhậm Nhiên bị Lăng Thừa Hiên kéo vào phòng ngủ chính, người phụ nữ bên trong bày ra vẻ nữ chủ nhân ,mặc đồ ngủ, nằm trên chiếc giường lớn đáng lẽ ra là của Nhậm Nhiên.

Lăng Thừa Hiên buông tay ra, dùng đôi chân dài đá cửa đóng lại, vết nước trên sàn còn chưa được dọn dẹp , Nhậm Nhiên đứng đó, ống quần dài của cô ướt đẫm
Chẳng phải cô muốn qua đây ngủ sao ?

Người phụ nữ trên giường vẻ mặt khiêu khích ngồi dậy: “Thì ra Lăng phu nhân có khẩu vị mạnh như vậy, nhưng loại chuyện này phải làm theo nguyên tắc , ai đến trước được phục vụ trước.

Tối nay tôi là tôi đến trước

Nhậm Nhiên cảm thấy đây là câu nói ghê tởm nhất cô từng nghe, bước đến bên giường, vén chiếc chăn mỏng lên rồi nằm xuống: "Mời tự nhiên "

Lăng Thừa Hiên không khách khí quay lại đối mặt với hai người, nhưng bên tai anh thực sự ồn ào khi bị trêu chọc .

Lăng Thừa Hiên đặt tay lên người phụ nữ, anh thực ra không có hứng thú với một người đàn bà lao vào vòng tay anh như vậy, nhưng anh không tin người vợ nào lại có thể chịu đựng được chồng mình như vậy.

?
Nhậm Nhiên nhắm mắt lại, cánh tay của Lăng Thừa Hiên vô tình hay cố ý va vào cô, cô co người về phía mép giường.

Thắt lưng của cô đột nhiên bị đập mạnh, Nhậm Nhiên chịu không nổi nữa, đành quay người lại.

Cô và người phụ nữ trang điểm đậm chạm mắt nhau, gối của họ giờ đã sát nhau.

Lăng Thừa Hiên cúi xuống và vùi mặt vào cổ người phụ nữ.

Đối phương cười lớn, dùng đôi tay nhỏ bé đánh vào ngực Lăng Thừa Hiên, "Cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào em như vậy, thật đáng sợ quá đi."

Nhậm Nhiên ánh mắt nhìn chăm chú trên khuôn mặt của người phụ nữ này trong chốc lát, không vì lý do gì khác mà cô cảm thấy khuôn mặt này có chút ấn tượng.

Lăng Thừa Hiên ngẩng đầu lên và nói với Nhậm bằng giọng điệu không tốt: "Nhắm mắt lại."

"Cô là Vương Tinh đúng không ?"
Người phụ nữ thốt lên: "Bà Lăng thật tuyệt vời.

Cô thậm chí còn biết tên tôi là gì?"

"Tôi quên giới thiệu với , tôi là bác sĩ sản phụ khoa.

Mấy ngày trước cô đến khám bệnh.

Tôi nhớ lúc đó tôi đã nói rõ với cô rằng bệnh của là bệnh lây truyền nặng và nghiêm cấm ngủ với người khác trong vòng một năm.

.

.

" Nhậm Nhiên nói lời này, khóe miệng hiện lên một nụ cười hả hê, ánh mắt rơi vào Lăng Thừa Tiên vẻ mặt cứng ngắc.

Sắc mặt người phụ nữ tái nhợt, "Cô...!đừng có nói nhảm."

Nhậm Nhiên ngồi dậy : "Tứ thiếu gia, anh có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?"

Người phụ nữ còn muốn giải thích nhưng Lăng Thừa Hiên đã chán ghét rồi túm lấy áo của cô và ném cô xuống giường.

"Tứ thiếu gia, Cô ta vu oan em !"

"Các bệnh án đều sẽ được ghi lại vào hồ sơ.

Nếu vẫn không tin , Tứ thiếu gia có thể đích thân đi kiểm tra ?"

Người phụ nữ lúng túng nắm lấy vạt áo , "Tôi muốn kiện cô vì tội tùy ý tiết lộ quyền riêng tư của bệnh nhân!"

"Tôi chỉ không muốn cô làm hại người khác.

Bệnh của cô cũng không nhẹ đâu.

Một khi Tứ thiếu gia đây tiếp xúc thân thể với , chậc chậc --" Nhậm Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi nghĩ hắn sẽ giết cô."

"Cút ngoài!" Lăng Thừa ngồi dậy, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, người phụ nữ sợ đến mức vội vàng lấy đồ bò ra khỏi phòng ngủ chính.
Nhậm Nhiên nhẹ nhàng ngáp một cái, chuẩn bị ngủ.

Lăng Thừa Hiên kéo chăn, Nhậm Nhiên biết hắn đang suy nghĩ gì.

"Yên tâm, chuyện này sẽ không lây sang anh, Tứ thiếu gia kiềm chế tình hình là tốt rồi."

Lăng Thừa tức giận đùng đùng, nhấc đôi chân thon dài lên giường, ngay khi Nhậm Nhiên nhận ra có chuyện gì đó, liền dùng sức đẩy anh xuống giường lớn.

Anh nhìn cô với ánh mắt trịch thượng: "Cô được đấy.

Đầu tiên cô tạt nước vào người tôi, sau đó đem người tôi đưa về bỏ chạy.

Nhậm Nhiên, cô cố gắng chỉ để được nằm bên cạnh phải không?" "

"Tứ thiếu gia làm gì mà nặng lời vậy , chỉ cần anh không mang người về Thanh Thượng Viên , cam đoan sẽ nhắm mắt làm ngơ."

"Cô làm sao mà phải ủy khuất bản thân như thế ? Cô đi nói với ông nội muốn ly hôn là được rồi sao ?"
Nhậm Nhiên nhìn hắn, mặc dù bị hắn ôm trong vòng tay với tư thế ám , nhưng trên mặt cô lại không có chút nào cảm giác được khó chịu.

“Nếu anh muốn nói thì anh muốn nói thì cứ đi mà nói ,tôi không đi ."

Tôi mà nói được mà còn bị ép kết hôn sao?

Lăng Thừa Hiên cúi xuống, ngực anh gần như chạm vào Nhậm Nhiên , cô thở dốc, người đàn ông thổi nhẹ vào tai cô, "Đây là lần thứ mấy của ?"

Sắc mặt cô lạnh lùng, ánh mắt thờ ơ.

Lăng Thừa nhìn cô trông giống như một tiểu ni cô không nhiễm bụi trần

Anh nhìn chằm chằm vào làn da trắng như tuyết trên cổ cô rồi cúi đầu hôn cô.

"Vừa rồi Tứ thiếu gia sao lại không để ý tới nữ nhân kia? Cô ta mắc bệnh gì vậy?"

Lông mày của Lăng Thừa Hiên từng chút một nhíu lại, gần như thắt lại thành một nút.
“Khi kiểm tra cho cô ta , tôi đã phải thay mấy đôi găng tay,” Nhậm Nhiên nói, giơ tay phải lên, cánh tay rơi vào mắt Lăng Thừa Hiên ,ngón tay mảnh khảnh nhân lúc anh không đề phòng chạm vào môi của anh , "Tôi nhớ lúc đó găng tay đã bị rách..."

Lăng Thừa Hiên đứng thẳng dậy, cảm thấy bụng cồn cào.

​​Người phụ nữ này chắc chắn không phải là người tốt!

Tay Nhậm Nhiên vẫn còn giữ nguyên, Lăng Thừa Hiên hất ra, "Được rồi, vợ của tôi, đi ngủ sớm đi, nếu không ngày mai em sẽ không còn sức lực xử lý đâu."

Cô xoay người nằm nghiêng, kéo chăn đắp lên người, nghĩ đến những lời cuối cùng của Lăng Thừa Hiên, trong lòng âm thầm bất an.

Ngày hôm sau.

Giờ lành 6:08 đã trôi qua, Nhậm Nhiên trong bộ váy cưới đang ngồi trước gương trang điểm nhưng chú rể đã mất tích.
Người nhà họ Lăng cử người đi tìm Lăng Thừa Hiên lâu như vậy nhưng không tìm thấy hắn.

Gọi điện thoại thì hắn tắt máy.

Khách mời đều đã ngồi vào chỗ, một đứa trẻ đói bụng không ngừng thúc giục người lớn: "Mẹ ơi, sao mẹ còn chưa bắt đầu ? Con sắp chết đói rồi."

Người chủ trì buổi lễ tìm mọi cách để trì hoãn thời gian, nhưng không thấy Lăng Thừa Hiên đâu cả.

Từ Vân không ngừng lẩm bẩm bên tai Nhâm Tiêu: "Chuyện gì thế này? Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, Lăng gia muốn nuốt lời sao?"

“Mẹ,” Nhậm Nhiên nhìn mình trong gương, cảm thấy có chút kỳ lạ: “Tại sao mẹ lại muốn con gả vào nhà họ Lăng? Con vẫn không hiểu, bối cảnh gia đình chúng ta khác nhau như vậy, làm sao Lăng gia có thể đồng ý?"

Từ Vân ánh mắt cô có chút lảng tránh, "Lăng gia là nơi có bao nhiêu người nằm mơ cũng không vào được, chúng ta chúng vì muốn tốt cho ."
Lăng Thừa Hiên có cái gì tốt? "

Nhậm Tiêu hoảng sợ, nếu Lăng Thừa Hiên không xuất hiện, mặt mũi của ông sắp mất hết rồi.

không kiên nhẫn nói với Nhậm Nhiên: “Ngoại trừ phong lưu một chút thì mọi thứ đều ổn.

Lại nói là đàn ông việc này không phải là sai lầm lớn.”

Nhậm Nhiên chỉ cảm thấy buồn bã, cô biết nói chuyện cũng vô ích.

Đến bố mẹ ruột của mình còn không để ý, đương nhiên cô không trách Lăng Thừa Hiên đối xử với cô như vậy.

Có tiếng gõ cửa phòng khách, Từ Vân vội vàng chạy tới mở cửa, chỉ thấy một người đàn ông trông giống như người phục vụ đang đứng ở cửa cầm một hộp bìa cứng trên tay.

Người đàn ông đưa thùng carton cho Từ Vân.

"Cái này là theo lệnh của Tứ thiếu gia gửi tới."

"Thừa Hiên ở đây? anh ta đang ở đâu?"

Điện thoại di động của Nhậm Nhiên trên bàn vang lên, cô nhìn số gọi đến, thấy là một số lạ, nhưng cô cũng nhanh chóng bắt máy.

Cô còn chưa kịp nói chuyện, một giọng nói tàn nhẫn truyền vào tai Nhậm Nhiên: "Cô đang lo lắng à? Có sợ hãi không?"

"Lăng Thừa Hiên."

"Là tôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui