Hôn Nhân Bí Mật Tình Yêu Mật Ngọt


Một nụ hôn ấm áp rơi xuống góc mặt cô, Lăng Thừa Hiên hơi dùng lực , dùng đầu ngón tay giữ cằm cô, quay mặt cô nhìn thằng mặt anh rồi áp môi của anh vào môi cô .

Khán giả vỗ tay tán thưởng, Nhậm Nhiên thở dốc, nguyên lai đây là cuộc hôn nhân của cô, người đàn ông phong lưu trước mặt từ nay sẽ là chồng của cô.

Tiến một bước là vực thẳm, lùi một bước là hố sâu.

Sóng gió trong đám cưới nhanh chóng lắng xuống.

Lăng Thừa Hiên đưa Nhậm Nhiên đi mời rượu hết bàn này đến bàn khác.

Cô không có thói quen đi giày cao gót và cảm thấy chân mình sắp gãy.

Trên xe trở về Thanh Thượng Viên, trong không gian chật hẹp chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của hai người.

Xe vừa dừng lại, Lăng Thừa Hiên đẩy cửa mà không quay đầu lại, nhanh chóng bước tới cửa và dùng dấu vân tay mở khóa.

Nhậm Nhiên đi theo hắn, dấu vân tay của cô còn chưa kịp ghi lại, cô chịu đựng cơn đau nhói khi niễng chân, bước nhanh về phía trước, nhưng cô chỉ có thể nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại trước mặt.

Lăng Thừa cởi cà vạt, cởi áo khoác và thay giày.

Vừa bước vào phòng khách, anh đã nhìn thấy vài người đang ngồi trên ghế sofa.
Lăng lão gia đầy vẻ trang nghiêm, trông có vẻ không dễ chọc vào.

"Ông nội, sao muộn thế này mà người còn chưa quay về nghỉ ngơi?"

Giang Linh Thư ngồi ở một bên nháy mắt với hắn, ý bảo hắn đừng nói nữa.

"A Nhiên đâu?" Ông Lăng nhìn về phía sau.

Chuông cửa vang lên bên ngoài , Quản gia Trần nhanh chóng đi tới mở cửa.

"Ngươi không biết hôm nay sẽ kết hôn sao? Tại sao lại đến muộn? Ngoài ra, những bức ảnh đó là sao vậy?"

Nhậm Nhiên vào cửa, thấy bầu không khí không ổn, mặc dù Lăng lão gia cực kỳ tức giận, nhưng vẫn cười với cô nói: "Nhiên Nhi, đứng cả ngày cũng mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi trước đi."

"Vâng ." Nhậm Nhiên ngoan ngoãn đi lên, không nhìn Lăng Thừa Hiên.

Sau khi cô tẩy trang và đi tắm, vẫn không thấy bóng dáng của Lăng Thừa Hiên.

Cô biết xúc phạm Lăng Thừa Hiên là không có lợi với cô .
Cô thay quần áo đi xuống lầu, ngoài tiếng mắng của Lăng lão gia trong phòng khách không ai dám lên tiếng.

" Ngươi tí nữa đến phòng làm việc của ta và quỳ ở đó cả đêm mà suy ngẫm !"

Giang Linh Thư nghe vậy liền lo lắng nói: "Ba, hôm nay là ngày thành hôn của Thừa Hiên.

Cho dù thằng bé có phạm sai lầm lớn, cũng không thể..."
Lăng gia có nội quy rất nghiêm khắc, Lăng Thừa Hiên có thể vô pháp vô thiên trước mặt người khác, nhưng một trong những ưu điểm lớn nhất của anh từ khi còn nhỏ là biết nghe lời Lăng lão gia.

Nhậm Nhiên vội vàng đi đến phòng khách: "Ông nội, người đừng tức giận.

Hôm nay chúng cháu đều phạm sai lầm, chúng cháu sẽ cùng chịu phạt ạ."
"Nhiên Nhiên, chuyện này không liên quan tới cháu."

"Hôm nay cháu cũng có lỗi khi ăn mặc như vậy trong đám cưới.

Thừa Hiên cũng đã bảo đảm với cháu tôi rằng về sau sẽ cùng cháu sống thật tốt sẽ không xảy ra những chuyện như thế nữa ."

Lăng Thừa Hiên liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh mình.

Giọng điệu của Lăng lão gia rõ ràng đã dịu đi, một nửa cơn tức giận đã biến mất, như thể cô ta bỏ bùa mê thuốc lú với ông nội vậy .

Giang Linh Thư thấy thế liền vội vàng giục hai người trở về phòng.

Nhậm Nhiên đi tới phía trước, mở cửa phòng ngủ đi vào, cô cảm thấy có chột dạ , không khỏi tăng tốc độ.

Tiếng cửa đóng lại lọt vào tai cô, theo sau là tiếng bước chân của Lăng Thừa Hiên càng lúc càng nhanh, vừa định quay người lại, anh ôm lấy eo cô, cô bị kẹt trong vòng tay anh, bị anh ta bế về phía trước và anh đi ra ban công.

Nhậm Nhiên đang định hỏi anh ta muốn làm gì, cảm thấy eo mình thắt lại, anh bế cô lên không trung, xoay người cô qua lan can cao bằng nửa người.

Cô sợ đến mức chỉ muốn chộp lấy thứ gì đó để nắm , nhưng cô chỉ có thể bước lên mép lan can bằng cả hai chân.

Cô vô thức liếc nhìn xuống.

Đây là tầng ba, cô đang đứng ngoài mép lan can.

Nếu Lăng Thừa Hiên buông tay ra, cô không chết thì cũng bị thương.

Nhậm Nhiên hai chân mềm nhũn, thanh âm run run: "Anh làm gì vậy?"
Có tiếng nói ở tầng dưới, Lăng Tranh và Giang Linh Thư đang đang theo sau Lăng lão gia đi ra ngoài ,có thể nhìn thấy bóng dáng của.

Lăng Thừa Hiên ghé sát vào tai cô nói: "Em nên hét lên đi.

Em chỉ cần mở miệng, chỗ dựa của em liền tới ngay ."

Nhậm Nhiên hít sâu một hơi, cô biết rõ tình huống của mình: "Tứ thiếu gia, anh đừng hiểu lầm, bức anh đó không liên quan gì tới tôi ."

Cánh tay ôm eo của Lăng Thừa Hiên hơi buông lỏng, tiếng hét sắp xông khỏi cổ họng của cô, nhưng cô vẫn nuốt xuống, "Hôn lễ cũng đã xong rồi , Tứ thiếu gia từ nay về sau có thể làm bất cứ điều gì anh muốn, chỉ cần anh đừng làm tôi xấu hổ, tôi sẽ hợp tác tốt với anh .

Lăng Thừa Hiên tựa cằm lên vai Nhậm Nhiên, cô vừa mới tắm xong, làn da vẫn còn vương mùi thơm, chóp mũi cao của anh cọ vào chiếc cổ mịn màng của cô, khiến cô ngứa ngáy , nhưng cô vẫn lo lắng anh ta sẽ buông tay ra.

"Tôi sẽ để em ngã gãy xương sống, nằm trên giường cả đời.

Sau đó tôi sẽ thuê người hầu chuyên nghiệp chăm sóc em.

Như vậy, Em mới thật sự không thể quản việc của tôi được rồi ." Lăng Thừa Hiên càng lúc càng nhiệt tình nói,thấy là việc này cũng thật hay ho , "Tôi không ngại nuôi em"

Nhậm Nhiên cảm thấy mình dựng tóc gáy, vô thức dùng hai tay nhéo cánh tay anh.

Cô khó khăn lắm mới làm được bác sĩ , từng bước từng bước đi đến bây giờ.

Cô trân trọng mạng sống này hơn bất kỳ ai khác.

"Tứ thiếu gia cao quý như vậy, thay vì nuôi một kẻ vô dụng ở nhà, thà coi như tôi không tồn tại không phải được rồi.

Hơn nữa, nếu tôi xảy ra chuyện ở Thanh Thượng Viên truyền ra ngoài sẽ không tốt cho danh tiếng Lăng gia "
"Tôi thấy em cưới tôi rất không cam tâm tình nguyện.

Bây giờ lại nghĩ thông rồi ?"

"Không, may mắn có thể gả vào Lăng gia, tôi vui mừng còn không hết nữa là ."

Cô nói dối mà mặt không đổi sắc , Lăng Thừa Hiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô và càng cảm thấy rằng người phụ nữ này giống như một con rắn độc vậy , làm sao có thể giữ bên cạnh ?

"Được thôi , nếu em tâm can tình nguyện trở thành người của tôi , tôi sẽ tin em, thế nào?" Anh thì thầm vào tai cô, từng lời nói đều khiến Nhậm Nhiên căng thẳng, lông tơ nhỏ trên tai cô cực độ khiến động tác thêm ám muội .Cô đương nhiên hiểu ý của Lăng Thừa Hiên

Nhậm Nhiên hạ khóe miệng cứng ngắc xuống nói: "Được."

"Đồng ý?"

Nhậm Nhiên đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của Lăng Thừa iên, hắn siết chặt cánh tay, ôm cô từ trên lan can.
Anh đưa cô trở lại phòng ngủ, mặc dù hai người đã đến nước này nhưng Nhậm Nhiên vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Lăng Thừa Hiên kéo cổ áo sơ mi của cô ra, cô nằm im, giống như một khúc gỗ .

Nhậm Nhiên mặt đỏ lên, cô quay mặt đi để bình tĩnh lại.

Lăng Thừa Hiên nắm góc áo ngủ của cô và lật lên.

Cô không ngờ anh lại trực tiếp như vậy, nên cô lo lắng giữ tay anh lại.

"Sao vậy ? Không sẵn lòng?" Lăng Thừa Hiên cao giọng.

Anh thích thú nhìn cô, anh nhìn thấy tia hoảng sợ trong mắt cô, muốn xem cô có thể giả vờ được bao lâu.

Nhậm Nhiên giơ tay vuốt ve vai Lăng Thừa Hiền: “Chúng ta đều là vợ chồng, sao có thể không…”

Anh đột nhiên đưa tay đẩy cô xuống giường lớn, thấy anh đã cởi hết quần áo trên người , liều mạng chống cự và trốn thoát cũng không có tác dụng gì với cô.

Hơn nữa, lời nói của Lăng Thừa Hiên hiện đầy vẻ chán ghét, chỉ cần cô không hoảng sợ thì cô có thể trốn thoát như đêm qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui