Người đàn ông cúi xuống, Nhậm Nhiên cảm thấy nặng nề, khiến cô khó thở.
Cô đưa tay ôm lấy lưng Lăng Thừa Tiên, dùng lòng bàn tay xoa xoa làn da nóng bừng, giọng nói như lửa tắt vì ấm áp: "Tứ thiếu gia, ngài phải dịu dàng với tôi."
Người đàn ông thậm chí còn không nhìn lên.
Cô cảm thấy động tác của Lăng Thừa Hiên càng lúc càng lớn, giọng Nhậm Nhiên có chút căng thẳng: "Chúng ta nhanh chóng sinh một đứa con đi, phải không? Ông nội nói muốn ôm chắt càng sớm càng tốt..."
Nhậm Nhiên chờ đợi phản ứng của anh, lời nói của cô có chủ ý đến mức Lăng Thừa Hiên nhất định sẽ đóng sầm cửa rời đi.
“Muốn có con không?” Ling Chengxian khóe miệng nhẹ nhàng hỏi.
Nhậm Nhiên nhìn không rõ biểu tình của người đàn ông này, cũng không dám gật đầu, bởi vì chỉ một cử động nhỏ nhất cũng có thể chạm vào môi anh ta.
“Ừ.” Cô nhẹ nhàng đáp lại.
"Được, tôi sẽ thỏa mãn em." Động tác của Lăng Thừa Hiên rất nhanh và mạnh mẽ, không để cho Nhậm Nhiên hối hận.
Anh hơi nâng thân trên lên, lần đầu tiên cô nhìn thấy nụ cười dâm đãng và tà ác trên người người đàn ông này.
Cô đột ngột đứng dậy và đập trán vào cằm Lăng Thừa Hiên, nhưng đã quá muộn.
Nhậm Nhiên trong khẩn cầu tổ tiên vạn lần!
Cô liên tục dùng nắm đấm đánh anh.
Lăng Thừa Hiên giữ cổ tay mảnh khảnh của cô và ấn tay cô lại về phía cô, "Sao vậy? Trông em có vẻ không thích."
Những giọt mồ hôi mịn thấm đẫm vầng trán mịn màng của cô, Nhậm Nhiên chật vật muốn thoát ra khỏi tay cô.
Quên nó đi, cứ coi nó như bị chó cắn .
Hơn nữa loại chuyện này cũng không có gì kiêu ngạo, cô chẳng phải kết hôn cũng đồng ý rồi sao ?
Một lúc sau, Nhậm Nhiên bị dày vò đến không cử động nổi, nheo mắt nhìn bóng dáng mờ ảo đang dần rời xa .
Rất nhanh, trong phòng tắm liền truyền đến tiếng nước, mơ hồ còn có tiếng nói chuyện điện thoại.
Sau khi Lăng Thừa Hiên tắm xong, anh đi xuống lầu, tưởng chừng anh đã rời khỏi Thanh Thượng Viên, nhưng không ngờ năm phút sau anh quay lại.
Người đàn ông ném hộp thuốc nhỏ lên bàn đầu giường rồi nói: “Uống đi.”
Nhậm Nhiên mở mắt ra nhìn, đó là thuốc tránh thai khẩn cấp.
Cô ngồi dậy, không nói gì, lấy viên thuốc dùng nước nuốt xuống cổ họng .
Lăng Thừa Hiên mặc một chiếc áo ngủ màu xanh nước biển và thản nhiên ngồi ở mép giường, "Lãng phí thời gian của tôi."
Cô gần như nghẹn họng.
Ý gì vậy ?
“Nhậm Nhiên, cô nhàm chán giống như bệnh nhân bị gây mê trên bàn mổ vậy.”
Nhậm Nhiên cau mày nói: "Tứ thiếu gia còn có sở thích như vậy, hình như là khách thường xuyên đến bệnh viện."
Lăng Thừa Hiên đưa tay nhéo mặt cô, cười nửa miệng, "Nhưng có một điều con gái Nhậm gia cũng không đến nỗi tệ, ít nhất cô vẫn giữ trong sạch."
Sau đêm tân hôn, Nhậm Nhiên không thấy bóng dáng của Lăng Thừa Tiên .
Cô đến bệnh viện làm việc như thường lệ.
Cô chưa nói với ai về chuyện kết hôn của mình.
Cô chỉ xin nghỉ vài ngày vì có việc gia đình .
Phòng khám ngoại bận rộn nửa ngày, cô thậm chí không có thời gian uống nước, cuối cùng cô cũng có thể nghỉ ngơi sau bữa trưa.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, y tá ở quầy y tế đẩy cửa phòng làm việc ra nói: "Bác sĩ Nhậm, có người cần gặp bác sĩ."
Nhậm Nhiên nhìn đồng hồ, nói: "Giờ khám bệnh buổi chiều còn chưa bắt đầu."
“Anh ấy nói anh ấy quen biết bác sĩ và phải gặp cô ngay bây giờ.”
“Ai đến cũng vô ích thôi.” Nhậm Nhiên đặt ly nước trong tay lại trên bàn, “Theo thứ tự đăng ký thì xếp hàng.”
Cô vừa dứt lời thì một giọng nam truyền đến: “Tôi cũng không được sao?”
Tim Nhậm Nhiên đập thình thịch, cô ngước mắt lên nhìn thấy Lăng Thừa Hiên đã đi đến cửa, ôm một cô gái trẻ trong tay , khi nhìn thấy anh cô cảm thấy đau đầu.
Cô y tá đưa tay ra làm động tác ngăn cản "Chưa đến giờ khám bệnh, cô nên ra ngoài đợi.
Ngoài ra, xin cô hãy dừng lại, cô không thể vào được."
"Là bác sĩ Nhậm của cô bảo tôi tới, nếu cô không tin thì cứ hỏi cô ấy."
Y tá nghi ngờ nhìn Nhậm Nhiên, sắc mặt cô không chút biểu cảm, sợ Lăng Thừa Hiên nói nhảm thì cô sẽ trở thành trò cười cho cả bệnh viện.
"Cô đi ra ngoài trước."
Y tá gật đầu: “Vâng .”
Nhậm Nhiên ngồi tựa lưng vào bàn làm việc, người phụ nữ vặn eo thon dài bước về phía trước, mùi nước hoa tràn ngập văn phòng nhỏ, khiến Nhậm Nhiên gần như ngạt thở.
"Cô cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào?"
Lăng Thừa Hiên tiếp lời một cách tự nhiên, “cô ấy đang mang thai.”
Nhậm Nhiên liếc nhìn cái bụng phẳng lì của người phụ nữ, hỏi: “Thẻ bệnh án đâu?”
“Tôi còn cần phải có thẻ hồ sơ bệnh án để gặp cô không?” Lăng Thừa Hiên choàng tay qua vai đối phương, đẩy cô gái ngồi xuống ghế.
Anh giơ đôi chân dài lên ngồi lên bàn của Nhậm Nhiên.
“Cô ấy hơi yếu.
, cô chăm sóc cho cô ấy, và...!khi đứa bé chào đời, sẽ đỡ đẻ cho cô ấy."
Người đàn ông này thực sự độc ác đến cùng cực, bây giờ lại trắng trợn đến sỉ nhục cô.
"Không thành vấn đề, nếu người mà Tứ thiếu gia mang tới, tôi sẽ coi trọng." Nhậm Nhiên đứng lên nói: "tôi muốn kiểm tra gia đoạn đầu mang thai cho cô , đi theo tôi."
Cô bước tới một bên, vén rèm ra, để lộ phòng khám.
Người phụ nữ nhìn sang bên, sắc mặt hơi thay đổi, Nhậm Nhiên lấy ra tất cả dụng cụ cần thiết cho việc kiểm tra, đặt lên bàn, cô chậm rãi đeo găng tay vào.
Ngón tay xuyên qua găng tay dùng một lần, phát ra âm thanh phát ra tiếng khó chịu.
Người phụ nữ nhìn trên giường, nhanh chóng kéo tay áo của Lăng Thừa Hiên.
"Em không muốn kiểm tra."
Nhậm Nhiên có chút không kiên nhẫn: "Khám thai là nhất định phải làm, cô đừng lòng nào bỏ qua sự quan tâm của Tứ ."
"Tôi...!tôi biết rõ con tôi.
Nó ổn."
Nhậm Nhiên giơ hai tay lên trước, trong lời nói lộ rõ vẻ khiêu khích: “Nghe này, Tứ thiếu gia, dù sao đây cũng là chắt của Lăng gia, nhưng cô ta chẳng hề để tâm gi,nhân tiện, cô ấy đang mang thai, mẹ có biết không? Tôi gọi báo cho mẹ biết nhé?”
Lăng Thừa Hiên nghe thấy lời này, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Nhậm Nhiên.
Nhậm Nhiên mỉm cười tự nhủ: "Tứ thiếu gia ,anh nên khuyên cô ấy đừng có lãng phí thời gian của tôi." Nói xong, cô cầm dụng cụ trên bàn lên vỗ nhẹ vào lòng bàn tay.
Người phụ nữ lắc đầu, khi cô ta hứa với Lăng Thừa Hiên, anh ấy không có nói với cô ta rằng cô ta vẫn cần phải nằm trên giường bệnh và làm khó Nhậm Nhiên.
Lăng Thừa Hiên đưa tay chỉ vào giường khám, sắc mặt tối sầm.
Người phụ nữ nắm chặt chiếc túi trên tay và bỏ chạy với đôi giày cao gót nhọn.
Điều này thật đáng xấu hổ.
Tiếng cửa đóng sầm truyền đến tai họ, Nhậm Nhiên nhún vai giả vờ vô tội, cởi găng tay dùng một lần rồi ném vào thùng rác.
"Tứ thiếu gia, sao ngươi đuổi theo ? Phụ nữ mang thai là người yếu đuối nhất, nếu bị ngã, bị va đập, anh mới là người đau lòng."
Lăng Thừa Hiên nhìn xung quanh.
Phòng bệnh không lớn và anh thấy khá đơn giản.
"Chỉ cần em chủ động ly hôn với tôi, tôi tăng em một ngôi bệnh viện, thế sao?"
Nhậm Nhiên mí mắt cũng nhúc nhích: "Bệnh viện có tốt đến đâu cũng không bằng tiền trong tay Tứ gia, chúng ta hiện tại là vợ chồng, đồ của anh cũng là của tôi."
Người đàn ông cười tà ác và lạnh lùng, “Cho dù tôi có làm gì , cô cũng không quan tâm phải không?”