Buổi tối, bữa tiệc dành cho giới thượng lưu diễn ra ngập tràn trong hoa hồng và ánh sáng rực rỡ.
Bầu không khí chìm trong tiếng đàn cổ điển và rượu sâm panh, các cô gái trẻ xinh đẹp trong bộ váy lộng lẫy sánh đôi cùng những người đàn ông giàu có, trong khi đó Thư Di đang tất bật ở dưới bếp trong chiếc tạp dề lấm lem dầu mỡ.
Khung cảnh xa hoa bên trong không dành cho cô mà nhà bếp này mới phải.
Vừa mới rửa hết đống bát đũa chất cao như núi thì lại có thêm người mang thêm vào, Thư Di không có giây phút nào được nghỉ ngơi, cô đấm đấm bắp chân vì đứng quá lâu nên mỏi nhừ.
Ngô quản gia đúng lúc đó đi vào nhìn thấy cô đứng đó mà không rửa bát thế là lại mắng mỏ:
“Thư Di! Làm cái gì mà không rửa bát đi!”
“Vâng….” Cô vội vàng quay trở lại với công việc của mình nhưng đúng lúc đó ông ta lại nhận được tin nhắn của Đổng Tử Hàn.
“Thư Di, bỏ bát lại đấy rồi đi theo tôi.”
“Sao ạ?” Cô nhìn ông ta không hiểu.
“Còn đứng ngây ra đó làm cái gì? Nhanh lên!”
Ngô quản gia đi tới kéo mạnh cánh tay cô, Thư Di vội xoa tay vào tạp dề, cũng không kịp cởi nó ra mà đi cùng ông ta luôn.
Ngô quản gia đưa cô lên bằng lối đi riêng trong biệt thự, thang máy này phải có thẻ riêng thì mới đi được.
Thư Di tò mò không biết là ông ta định đưa mình đi đâu nhưng cô cũng không dám hỏi.
“Tinh!”
Khoảng chừng hai phút sau, cánh cửa bèn mở ra, Thư Di ngỡ ngàng khi nhìn thấy căn phòng trước mắt, nó giống như là một cửa hàng thời trang cao cấp với đủ tất cả quần áo hàng hiệu, giày dép và túi xách vậy.
“Ngậm cái mồm vào và chú ý thái độ của cô đấy.” Ngô quản gia lên tiếng nhắc nhở.
Thư Di gật đầu, ngoan ngoãn đi theo ông ta, ánh mắt không kìm chế được mà liếc qua một lượt.
Đổng Tử Hàn đang ngồi trên ghế chờ, trên người anh là bộ vest được thiết kế riêng tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của thương hiệu nổi tiếng, đôi giày da bằng Ý được làm từ da cá sấu, anh hơi cúi đầu xem thứ gì đó trên điện thoại, nửa khuôn mặt nhìn nghiêng cùng sống mũi cao vút tuyệt đẹp đến bức thở.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh bèn ngẩng đầu lên, đồng tử đen thẳm bên dưới hàng lông mày lưỡi mác hoà hợp cùng đôi môi mỏng, giống như là kiệt tác được ông trời điêu khắc nên.
“Thiếu gia, đã đưa Thư Di đến rồi ạ.” Ngô quản gia cúi đầu khẽ nói.
Thư Di giật mình, người trước mặt đây là Đổng Tử Hàn sao?
“Được rồi, ông đi ra ngoài đi.” Đổng Tử Hàn cất tiếng, thanh âm trầm trầm như tiếng đàn piano.
Ngô quản gia cúi đầu chào anh rồi đi ra ngoài, trong phòng bấy giờ chỉ còn lại hai người, Đổng Tử Hàn đứng dậy khỏi ghế sa lon từng bước tới gần cô.
Thư Di lúng túng lùi lại, lưng đột nhiên chạm phải bức tường lạnh lẽo, anh lên tiếng:
“Sao vậy? Sợ tôi à?”
Thư Di vò chặt chiếc tạp dề, cô run run đáp:
“Không…không ạ.”
“Vậy sao cô lại co rúm vào như vậy?”
Giọng nói của anh từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống, khoảng cách giữa hai người rất gần nên cô có thể ngửi thấy mùi hương nước hoa trên người anh.
Thư Di làm sao dám nói là do anh đứng gần cô như vậy, thấy cô không trả lời, Đổng Tử Hàn bèn lùi lại một khoảng, nói:
“Thay đồ đi.”
“Sao ạ?” Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vô tình chạm phải ánh mắt của anh, đây là lần đầu tiên Thư Di nhìn thấy khuôn mặt anh…
Cô ngây người ngắm, trong khi đó vẻ mặt của Đổng Tử Hàn lạnh tanh không chút cảm xúc.
“Tuỳ ý chọn một cái váy mà cô thích rồi thay đi, tôi ngồi đợi ở ngoài.
Cô có năm phút.”
Thư Di sực tỉnh, năm phút sao? Đổng Tử Hàn xoay người đi tới ghế sa lon rồi ngồi xuống.
Cô liền vội vàng đi chọn váy, tuỳ tiện tìm một cái màu trắng rồi vào phòng thay đồ mặc vào.
Chiếc váy đó như được sinh ra là dành cho cô vậy, nó vừa với cô như in.
Chân váy xoè tới đầu gối tôn lên đôi chân dài trắng nõn của Thư Di, phần tay cánh tiên rủ xuống cộng thêm với cổ áo bắt chéo tinh tế, thấp thoáng phần ngực căng tròn mịn màng.
Cô với tay kéo khoá nhưng chỉ lên được hai phần ba, trong khi đó thời gian sắp hết rồi, Thư Di cuống quá lại sợ Đổng Tử Hàn nổi giận, không còn cách nào khác cô đành ló đầu ra lên tiếng nhờ anh.
“Thiếu…thiếu gia…xin anh hãy kéo khoá váy giúp tôi được không?”
Cô nói xong, hai gò má đỏ bừng ngượng ngùng như hoa đào, Đổng Tử Hàn nhìn cô một lúc rồi đứng lên, anh đi vào trong phòng thử đồ, nhàn nhạt cất tiếng:
“Xoay người lại.”
Thư Di xoa người, bờ lưng trắng ngần mịn màng phô bày trước mắt anh, vòng eo nhỏ nhắn tựa hồ chỉ chưa đầy một vòng tay anh là có thể ôm gọn.
Trong người Đổng Tử Hàn bỗng nhiên dấy lên một cơn nóng khó hiểu, anh vươn tay ra chạm vào khoá kéo, ngón tay vô tình lướt qua làn da mềm.
Thư Di vô thức run lên một cái, Đổng Tử Hàn kéo váy lên cho cô, trầm giọng nói:
“Xong rồi.”
“Cảm ơn thiếu gia…a…”
Cô xoay người lại, chân nam đá chân chiêu nên vấp ngã, Đổng Tử Hàn nhanh nhẹn đỡ lấy cô, bàn tay vô tình chạm vào mông cô..