Hai cơ thể dính sát vào nhau không một kẽ hở, Thư Di ngây người trong phút chốc rồi mau chóng lùi lại như tên bắn.
“Xin…xin lỗi thiếu gia! Tôi không cố ý đâu ạ!”
Thư Di cúi gằm đầu, cắn môi chờ đợi anh trách phạt, nhưng Đổng Tử Hàn lại cảm thấy tiếc nuối tới nỗi chính anh còn cảm thấy khó hiểu.
Anh nhìn Thư Di, ban nãy khi cô ngã vào người anh Đổng Tử Hàn đã có phản ứng, là phản ứng của một người đàn ông đối với phụ nữ trong suốt hai mươi tám năm cuộc đời.
Một lúc sau anh mới lên tiếng:.
Truyện Quan Trường
“Không sao.”
Đổng Tử Hàn xoay người bước ra bên ngoài, nhấn vào cái nút tròn trên tường một cái, chưa đầy một phút thì hai cô gái lạ mặt đã xuất hiện, trong khi Thư Di còn đang ù ù cạc cạc thì hai cô gái đó đã kéo tuột cô xuống ghế ngồi.
“Để tôi giúp tiểu thư làm tóc và trang điểm ạ?”
Tiểu thư?
Thư Di luống cuống cùng ngại ngùng, đưa mắt liếc sang Đổng Tử Hàn thấy anh cũng đang vừa vặn nhìn mình, lại bối rối nhìn sang chỗ khác.
Gương mặt của Thư Di vốn đã có sẵn nét đẹp, làn da cũng rất căng mịn, chỉ cần trang điểm nhẹ một chút cũng đã rất xinh đẹp rồi, mái tóc cô được làm xoăn đơn giản, toát lên vẻ đẹp dịu dàng e ấp của thiếu nữ mới lớn.
“Thiếu gia, đã xong rồi ạ.”
Hai người bọn họ đưa Thư Di tới trước mặt anh, Đổng Tử Hàn ngẩng mặt lên nhìn, bất giác bần thần mất mấy giây.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trái xoan chỉ cỡ bằng lòng bàn tay, nổi bật là đôi thuỷ mâu long lanh to tròn, hàng mi dài như cánh bướm yêu kiều chớp nhẹ vào cái, đôi môi nhỏ xinh chúm chím, mái tóc dài thướt tha không quá eo, thấp thoáng vòng eo nhỏ nhắn ban nãy anh vừa mới được ôm.
Đổng Tử Hàn ngây người trong khi đó Thư Di hồi hộp, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi.
Ban nãy cô nhìn mình trong gương còn suýt nữa không nhận ra, tự hỏi bản thân cũng đẹp đến như vậy sao?
“Ai làm cô bị thương vậy?” Ánh mắt của Đổng Tử Hàn vô tình chạm vào vết thương ở cánh tay cô, Thư Di giấu nó ở sau lưng:
“Là do tôi sơ ý thôi ạ.”
Anh không hỏi thêm nữa, chợt đưa tay ra rồi nói:
“Đi thôi.”
Thư Di nuốt nước bọt một cái, trong lòng âm thầm run lên, anh sắp đưa cô tới chỗ lão già biến thái kia hay sao? Hay là bây giờ cô cầu xin liệu có được hay không?
Cô đặt tay mình vào giữa lòng bàn tay anh, tay của Đổng Tử Hàn ấm áp và to lớn bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
“Thiếu gia…thực ra tôi…”
Trong lúc thang máy đi xuống, Thư Di cuối cùng cũng lấy hết can đàm nói.
“Số tiền mà tôi vay anh, anh có thể chấp nhận cho tôi làm việc ở đây để trả nợ có được không? Chuyện gì tôi cũng biết làm…”
“Tôi không cần người hầu.” Đổng Tử Hàn cắt ngang lời cô nói.
Đáy lòng Thư Di lạnh buốt, cô cầu xin:
“Thiếu gia, xin anh đừng bán tôi cho lão già đó, anh bảo tôi làm gì cũng được chỉ xin anh đừng bắt tôi đi…tôi xin anh đấy.”
Khoé mắt Thư Di long lanh hoe đỏ, nhìn rất đáng thương, Đổng Tử Hàn trả lời:
“Cô chỉ cần ở đó trong vòng hai năm thôi.”
Câu nói đó của anh chính thức làm Thư Di chết lặng, cô không thể thay đổi được ý kiến của người đàn ông này.
Đổng Tử Hàn thấy cô không nói gì nữa mà chỉ cúi gằm mặt suốt quãng đường còn lại.
“Tinh!”
Cánh cửa thang máy mở ra một lần nữa, trước mặt Thư Di là bữa tiệc xa hoa, xung quanh rất nhiều quan khách.
Đổng Tử Hàn nắm tay cô bước ra khỏi thang máy đã lập tức thu hút tất cả sự chú ý của mọi người nơi đó.
Tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngớt, anh ở bên cạnh cất tiếng nhắc nhở cô:
“Ngẩng đầu lên.”
Thư Di phải làm theo ý anh, giây phút cô ngẩng mặt lên đã đồng loạt thu hút mọi ánh nhìn của cánh mày râu.
Một vẻ đẹp ngây thơ, trong trẻo và thanh khiết đó rất hiếm hoi, cộng thêm với thân hình quyến rũ.
Tuy không bốc lửa như mọi cô gái ở đây nhưng lại e ấp như con nhộng sắp hoá bướm.
Mấy cô gái đều nhìn cô bằng cặp mắt đố kỵ, nhất là Hứa Mỹ Lệ, tròng mắt cô ta đã đỏ lên cả lên rồi, cô ta siết chặt ly rượu vang trong tay như muốn bóp nát nó.
“Mỹ Lệ, chuyện này là sao? Không phải cô mới là vị hôn thê của Đổng Tử Hàn sao? Tại sao anh ta lại đi cùng với một người phụ nữ khác?”
Đặng Mỹ Mỹ đứng bên cạnh cô ta, là tiểu thư nhà họ Đặng chơi cùng với Hứa Mỹ Lệ, cô ta cũng được mời đến bữa tiệc này.
Hứa Mỹ Lệ quay sang gắt:
“Không phải chuyện của cô!”
Đặng Mỹ Mỹ giật mình, cho rằng Hứa Mỹ Lên tức quá mất khôn.
Cô ta sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn còn cố tình nói kháy Hứa Mỹ Lệ thêm.
“Này Hứa Mỹ Lệ, tôi thấy cô nên xem lại đi nhé, có phải Đổng Tử Hàn là vị hôn phu của cô hay không?”
“Im mồm đi! Anh ấy chính là vị hôn phu của tôi! Cô không biết gì thì đừng có mà ăn nói bậy bạ!”
Hứa Mỹ Lệ gằn giọng, Đặng Mỹ Mỹ lại cười khẩy:
“Hứa Mỹ Lệ cô tức giận cái gì? Nếu đúng là vị hôn phu của cô thì sao Đổng Tử Hàn lại đi với cô ta?”
Hứa Mỹ Lệ tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, Đặng Mỹ Mỹ ở bên cạnh lại bồi thêm một câu nữa như nhát dao chí mạng đối với cô ta:
“Nhìn cô ta vừa xinh đẹp lại trẻ trung, thuần khiết thế kia, khó tránh khỏi đàn ông đều say mê.
So với cô ta thì…chậc!”.