“Đủ rồi chứ?” Đổng Tử Hàn nói.
Tiểu Mỹ tất nhiên không dám nói là không đủ, bà ta gật đầu trả lời:
“Đủ rồi ạ.
”
Bấy giờ ánh mắt anh mới quay trở lại trên người con gái đang ngồi dưới đất kia.
Thanh âm vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào:
“Đứng dậy được không?”
Thư Di mất vài giây mới nhận ra là anh ta đang nói tới mình, cô lí nhí, giọng hơi run đáp:
“Được ạ.
”
“Đứng dậy theo tôi.
”
Cô nghe theo lời anh, chống tay đứng dậy nào ngờ hai chân run rẩy không vững chực ngã nhào, cứ ngỡ mình sẽ ôm đất nhưng lại rơi vào một vòm ngực ấm áp vững chãi.
Mùi hương như gỗ đàn hương bay vào trong mũi cô, Thư Di hoảng hồn lùi lại, đầu cúi gằm:
“Xin…xin lỗi, tôi không cố ý đâu ạ.
”
Tầm mắt Đổng Tử Hàn rơi trên cái xoáy tóc tròn nhỏ của Thư Di, sau đó dừng lại trên hai đầu gối xước xát của cô, dứt khoát bế bổng cô lên.
“A!” Thư Di hoảng loạn không biết bấu víu vào đâu, hai tay bám lên áo sơ mi của anh.
“Choàng qua cổ tôi.
” Ngữ khí trầm trầm nhưng rất uy quyền, Thư Di ngoan ngoãn làm theo không chút phản kháng, khóe môi anh bất giác dâng lên nụ cười hiếm thấy.
Cánh tay của người đàn ông này rất rắn chắc và khỏe khoắn, trên tay bế một người mà anh bước đi rất vững vàng, không hề loạng choạng, Thư Di từ đầu tới cuối không dám ngước lên nhìn anh, cũng không dám lên tiếng, mặc dù trong lòng cô đang cảm thấy rất lo lắng và sợ hãi, không biết anh sẽ đưa cô đi đâu.
Vừa thoát khỏi nhà thổ, Thư Di không mong mình sẽ rơi vào tay của kẻ xấu.
Cô thầm nghĩ người bỏ một tỷ trong nháy mắt ra mà không chút do dự hẳn là người rất giàu có, vậy mà nghe giọng anh Thư Di đoán anh không phải là một lão già.
Còn ấn tượng đầu tiên mà Đổng Tử Hàn dành cho cô là cô rất ngoan ngoãn, nhưng kiên cường, bởi vì lúc nãy bị đánh đau thế nhưng cô nhất quyết không cầu xin tha mạng.
Thế mà đối với anh lại không phản kháng?
Cô gái này khá thông minh, Đổng Tử Hàn thầm nghĩ.
Anh bế cô vào xe ô tô, từ đầu chí cuối Thư Di vẫn cúi gằm mặt, dường như không có ý định ngẩng lên.
“Về U Lan Uyển.
” Đổng Tử Hàn nói.
Vẻ mặt của trợ lý Trần chưa hết kinh ngạc sau một màn vừa nãy, đã thế anh còn đưa cô gái này về nhà.
“Vâng.
”
Mệnh lệnh của chủ tất nhiên phải làm theo, trợ lý Trần ôm một bụng tò mò lái xe hướng về U Lan Uyển.
Thư Di siết chặt tay, lòng bàn tay tuôn đầy mồ hôi nhớp nháp, cô không biết U Lan Uyển là ở đâu, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, cảnh vật hai bên đường lướt qua trước mắt cô vùn vụt, trong khi đó tâm trạng cô thấp thỏm lo sợ.
Chiếc xe ô tô lao đi nhanh như một cơn gió, khoảng chừng nửa tiếng sau đã tới U Lan Uyển.
Nhìn thấy ngôi biệt thự nằm biệt lập trong một khu rộng lớn, trái tim Thư Di đập càng nhanh, trợ lý Trần đánh xe vào trong sân, một người quản gia khoảng chừng năm mươi tuổi chạy ra đón anh.
“Ngô quản gia.
” Đổng Tử Hàn bước xuống xe, Thư Di cũng vội vã xuống theo.
“Thiếu gia đã về ạ.
” Ông ta còn đang lo lắng sao hôm nay anh về muộn vậy, khi nhìn thấy một cô gái bước xuống xe cùng anh, hai con mắt của quản gia Ngô lồi cả ra.
Đã vậy bề ngoài của Thư Di còn giống như gái làng chơi, ông ta chau mày thầm khó chịu.
“Ngô quản gia, sắp xếp cho cô gái này một phòng đi.
”
Đổng Tử Hàn nói sau đó đi thẳng một mạch vào trong nhà.
Thư Di nhìn theo bóng dáng anh, chỉ thấy thân hình anh thật cao lớn cân đối, cả người tỏa ra khí chất tôn quý uy quyền.
Ngô quản gia sững sờ vì anh cho cô ở trong nhà, ông ta tới gần Thư Di, nhìn cô từ đầu đến chân rồi hỏi:
“Tên cô là gì?”
“Tôi…tôi là Đàm Thư Di.
”
Ngô quản gia đánh giá cô, lạnh nhạt nói:
“Cô đi vào đây.
”
Dưới ánh mắt sắc lẹm của ông ta, Thư Di vừa đi vừa kéo chiếc váy ngắn cũn trên người mình che đi nhiều nhất hết mức có thể.
Thư Di đưa mắt quan sát một lượt ngôi biệt thự này, mọi đồ vật trong nhà đều là hàng thủ công được điêu khắc tinh xảo, đủ để biết giá trị của nó không hề nhỏ.
Thư Di càng nhìn càng cảm thấy áp lực, cô e dè cất tiếng hỏi vị quản gia đang đi phía trước:
“Xin…xin hỏi chủ nhân của ngôi nhà này, anh ấy là ai vậy?”
Ngô quản gia đứng khựng lại, quay đầu nhìn cô ta bằng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh.
“Cô không biết Đổng tổng?”
Đổng tổng?
Thư Di lắc đầu.
Ngô quản gia thở dài một tiếng, lầm bầm gì đó mà cô không nghe rõ.
“Thì ra cô ta là một cô gái ngốc, thảo nào thiếu gia lại thương xót mà cưu mang chứ…”
“Ông nói gì vậy?”
Ngô quản gia xua tay:
“Không có gì! Sau này cô sẽ biết thôi.
”
Nói rồi ông ta lại đi tiếp, Thư Di không hỏi nữa, trong lúc đi qua căn phòng của anh cô bỗng chốc liếc nhìn cánh cửa đóng kín ấy, đáy lòng dâng lên sự e dè lo lắng.
“Đây.
Từ bây giờ cô có thể ở đây.
”
Ngô quản gia mở cửa một căn phòng nhỏ, Thư Di nhìn vào bên trong, nội thất khá đơn giản, chỉ có một cái giường và cái ghế sô pha nhỏ cộng thêm một cái bàn, tất nhiên là có cả ban công nhìn ra bên ngoài.
.