Hôn Nhân Bí Mật


Ông Cụ Âu Dương vừa nghe có chắt liền tức tốc bảo Ngải Thần đưa ông đến bán đảo hào môn.

Mộc Hạ đã ổn định sức khỏe cho nên sau ba ngày nằm viện nhàm chán rốt cuộc Hàn Thiên Ngạo cũng đồng ý đưa cô về nhà.

Tống An Quốc tìm đến trạch viện của ông cụ Âu Dương đã là ba ngày sau mới được gặp ông.

Bán đảo hào môn.

“ Tiểu tử nhà con đủ lông đủ cánh rồi trong mắt không có lão già này đúng không?” Ông cụ Âu Dương ngồi trên ghế nhìn cháu trai đối diện vẻ mặt lạnh lùng nhìn ông tức giận quát lớn.

“ Ông nhỏ tiếng một chút vợ cháu mới vừa ngủ.

” Hàn Thiên Ngạo lạnh nhạt lên tiếng nhưng ngữ điệu đa phần là kính trọng ông cụ.

“ Hừ! Có vợ rồi còn không nói cho ông biết, nay chắt ông cũng có luôn mà cháu còn không có ý định nói cho ông biết sao?” Ông cụ đưa mắt nhìn lên lầu giọng điệu nhỏ lại, tức giận như một đứa trẻ trách Hàn Thiên Ngạo.

“ Chúc mừng ngài Âu Dương lên chức ông cụ.

” Hàn Thiên Ngạo nhếch mép cười nói.

Ông cụ nghe vậy bề ngoài tỏ ra lạnh nhạt nhưng trong lòng lại vui như mở hội.

“ Chuyện của Tiểu Quân là sao?” Một lúc lâu ông cụ mới hắng giọng lên tiếng hỏi.

“ Ban đầu cậu ta nhằm tưởng Hạ Hạ là Mộ Dung Vân vợ cũ của cậu ta, sau đó liền ném tình cảm kia lên người Hạ Hạ, hôm trước là cậu ấy cứu Hạ Hạ và con của cháu, cháu thiếu cậu ta một ân tình, nếu như cậu ta trút giận lên người Tống Tịnh Hiểu cháu cũng không cản, dù sao tâm tư bây của cháu đều đặt lên người vợ con cháu.

” Hàn Thiên Ngạo nhàn nhạt lên tiếng trả lời thắc mắc của ông cụ, anh cũng né tránh nói tình cảm thật của Hứa Chí Quân đối với Mộc Hạ.

“ Dù sao thì con bé đó cũng là cháu duy nhất của lão Tống, ông ấy theo ông trung thành bấy lâu, ông cũng không nỡ tuyệt tình như vậy.

” Ông cụ thở dài lên tiếng, trước đây ông ngông cuồng máu lạnh nhưng hiện tại đã lớn tuổi tự dưng trong lòng lại không muốn coi thường mạng sống của bất kì ai.

“ Lần trước là nễ mặt ông cụ Tống cho nên cháu tha cho cô ta rồi, lần này là Hứa Chí Quân, cháu không muốn can thiệp vào chuyện của cậu ta, cháu xem như cậu ta giúp cháu đòi công bằng cho Hạ Hạ.

” Hàn Thiên Ngạo rất điềm nhiên lên tiếng.

“ Trưởng lão yên tâm, tâm tư của Hứa Chí Quân không phải ông không biết, cậu tha không để Tống Tịnh Hiểu chết dễ dàng đâu, mà là để cô ta nếm mùi sống không bằng chết.

” Ngải Thần lúc này chợt lên tiếng.

Thấy Hàn Thiên Ngạo và Ngải Thần đều đã nói như vậy cho nên ông cụ Âu Dương không nói gì nữa, ông nán lại hỏi thăm tình hình cháu dâu và chắt của mình sau đó cũng về lại trạch viện.

Tư gia họ Tống.

“ Tống An Quốc! Ông là kẻ vô dụng, ngay cả con gái mình mà ông cũng không cứu được.

” Nhậm Khinh Vũ ai oán trách Tống An Quốc, ông chỉ một mực im lặng không nói.

“ Im miệng! Nó gây ra chuyện như vậy là do cô dạy dỗ tại sao còn trách con trai tôi.

” Tống Niên vừa vào cửa nghe tiếng quát tháo của Nhậm Khinh Vũ liền không khỏi tức giận.

“ Ba!” Tống An Quốc đứng lên cung kính chào ông.

“ Chẳng phải cô ta chưa chết sao? Ba để Hứa Chí Quân ngang nhiên giữ cháu gái duy nhất của mình mà ba còn nói là lỗi của con.

” Nhậm Khinh Vũ lúc này điên cuồng,bà ta không còn sợ hãi nữa mà lớn tiếng.

“ Bà im miệng!” Tống An Quốc thật tình đau đầu, mệt mỏi lên tiếng.

“ An Quốc! Đến nước này mà con còn muốn bao dung cho cô ta sao? An Quốc bao nhiêu năm qua con không thấy mệt sao?” Tống Niên nhìn đứa con trai duy nhất của ông không khỏi thở dài.

“ Ba, dù sao con cũng có mỗi đứa con này, ba giúp con giữ được tính mạng con bé, con đồng ý điều kiện mà ba đưa ra.

” Tống An Quốc bất lực thở dài nói.

“ Ông là dùng điều kiện gì chứ?” Nhậm Khinh Vũ khó hiểu nhìn Tống An Quốc, trong lòng bà có dự cảm không tốt.

“ Được, ta sẽ nhờ Thiên Ngạo ra mặt giữ lấy mạng cho nó, còn con nhanh chống cùng cô ta cắt đứt đi, loại phụ nữ không biết điều như cô ta không xứng làm con dâu Tống gia.

” Tống Niên nói xong liền dứt khoát rời đi.

“ Tống An Quốc, đây là chuyện gì?” Nhậm Khinh Vũ không thể tin nhìn Tống An Quốc.

“ Khinh Vũ, bao nhiêu năm nay là tôi đã dùng toàn bộ tâm tư bù đắp cho mẹ con bà vì lỗi lầm năm đó của tôi, tôi đích thật là chỉ yêu thương mỗi mình bà nhưng bà luôn vì vậy mà làm càng, đến cả Tịnh Hiểu cũng bị bà làm cho tính tình ngang ngược như vậy, chúng ta li hôn thôi.

” Tống An Quốc cả cơ thể mệt mỏi ngã ngồi trên ghế bất lực lên tiếng.

“ Ông! Ông đang là hối hận năm đó không giữ mẹ con người đàn bà kia lại sao? Ông lại cư nhiên muốn li hôn với tôi.

” Nhậm Khinh Vũ tức giận quát ầm lên,còn không ngừng đánh lên người ông, Tống An Quốc một mực để bà đánh cũng không màn để tâm.

Có lẽ cả cuộc đời còn lại của ông là để bù đắp lỗi lầm của mình dành cho người phụ nữ bị Nhậm Khinh Vũ đuổi đi.

Tòa nhà tập đoàn JK, Mộc Hạ sau khi nghĩ ngơi một thời gian được Hàn Thiên Ngạo cột chặt bên người anh một anh cũng không cho cô tách anh ra, Mộc Hạ muốn làm việc anh cho cô làm việc theo đúg chuyên môn của cô nhưng là bàn làm việc của cô từ bên ngoài phòng làm việc của anh chuyển vào bên trong phòng làm việc của anh, ngay bên cạnh phòng làm việc của Hàn Thiên Ngạo, mỗi lần các ban giám đốc hoặc quản lí cấp cao họp trong phòng anh sẽ thấy Mộc Hạ.

Họ không ngừng thắc mắc về Mộc Hạ nhưng là không dám hỏi cũng không dám bàn tán lung tung trong công ty, nhưng mỗi khi đến kì họp họ sẽ đưa mắt nhìn về phía Mộc Hạ.

Mộc Hạ biết họ thắc mắc về cô nhưng Hàn Thiên Ngạo không lên tiếng cô cũng chẳng buồn mở miệng.

Có khi họ thấy Mộc Hạ nghiêm túc ngồi tại bàn làm việc, có khi họ thấy cô nhíu mày không vui sẽ gọi cả tên họ của tổng giám đốc vì máy tính cô mở khôn lên, có khi họ sẽ thấy cô ngủ gục tổng giám đốc đại nhân của họ phải ôm cô vào phòng nghỉ riêng của tổng giám đốc, có khi họ lại thấy Thần tổng hiên ngang uy nghiêm cũng phải chiều theo ý muốn của cô thành người sai vặt đi mua đồ ăn mà cô muốn ăn, và nhiều việc họ chứng kiến đến hoa mắt như là đang mơ ác mộng, mà hai người quyền lực nhất JK lại không hề dám mở miệng phản khán một lời, về lâu dần họ nhìn quen mắt gặp Mộc Hạ liền gọi cô một tiếng phu nhân tổng giám đốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui