Thời gian trôi nhanh như mây…
Em tình nguyện chưa từng gặp anh…
Mộc Hạ vì mang thai gần cận ngày sinh, cho nên đi đứng có chút bật tiện vì bụng đã khá to.
Hàn Thiên Ngạo gần đây không biết là gặp chuyện gì, anh luôn đi sớ về muộn, Mộc Hạ nghĩ chắc do công việc nên mới khiến anh bận rộn.
Vì bụng lớ nên Hàn Thiên Ngạo không mang cô đến công ty, cho nên tình hình công ty cô không rõ, nhiều lúc cô rất muốn hỏi anh, nhưng thây vẻ mặt mệt mỏi của anh cô liền không hỏi nữa.
Tại một ngôi biệt thự trên núi, Hàn Thiên Ngạo đang ân cần chăm sóc cho một cô gái, cô gái có mái tóc ngắn trẻ trung, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, nhưng gương mặt tâm sự nặng nề.
Cô gái kia không ai khác chính là Âu Dương Lưu Giai.
( Chính là người mà đầu truyện mình có nhắc đến là người quan trọng của Hàn Thiên Ngạo ngoài mẹ anh và em gái anh.)
Âu Dương Lưu Giai đưa mắt nhìn Hàn Thiên Ngạo, “ Anh không cần ngày nào cũng đến chăm sóc cho em, chẳng qua là năm đó hôn mê sâu sau vụ nổ cho nên em vẫn chưa thể cử động được.”
Hàn Thiên Ngạo dịu dành nhìn cô chậm rãi nói, “ Không sao, anh đã tưởng năm đó em đã không còn, vụ nổ quá lớn đến ông ngoại còn không thể biết trước.”
Âu Dương Lưu Giai cười ngọt ngào nói, “ Ngạo, cũng may năm đó là em, nếu không em đã không muốn song nếu anh xảy ra chuyện.”
Hàn Thiên Ngạo đau lòng nói, “ Vì sao năm đó biết trên tàu là bẫy mà em còn muốn lên cứu anh, nếu em không đẩy anh xuống có lẽ anh đã không thể như bây giờ.” Anh yêu thương nắm lấy tay nhỏ bé của Âu Dương Lưu Giai.
Âu Dương Lưu Giai nhợt nhạt cười nói, “ Không, em không muốn anh phải bị thương tổn, Ngạo, ngoài ông ngoại anh là người quan trọng nhất của em từ khi ba em mất, em không muốn anh xảy ra chuyện gì.”
Hàn Thiên Ngạo ôm cô, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, trong măt anh tràn ngập sự thương tiếc.
Mà ngay lúc này, trong một căn phòng kín dàn đầ hình ảnh cảu một cô gái, cười, vui hay khóc, hay là những nơi cô đi qua đều được cẩn thận tỉ mỉ mà chụp lại, còn được cẩn thận đóng khung hình treo lên tường.
Sâm Lan Hoàn nhìn màn hình máy tính quay lại cảnh người đàn ông ôm người phụ nữ ngồi trên xe lăn, môi anh nhếch lên cười thần bí, Sâm Lan Hoàn đưa tay nắm lấy tấm hình cô gái trong bộ lễ phục tốt nghiệp, “ Hạ Hạ, rất nhanh thôi, em sẽ là của anh.”
Phải, từ khi anh biết được Mộc Hạ là vợ của Hàn Thiên Ngạo, anh đã dùng đến con cờ kia, con cờ mà có thể vì anh làm tất cả, Âu Dương Lưu Giai thật chất là người của anh trước giờ, vì muốn cô dụ được Hàn Thiên Ngạo lên con tàu nă đó đã được anh an bài thuốc nổ, nhưng không ngờ Hàn Thiên Ngạo thoát được, anh đành dàn cảnh Âu Dương Lưu Giai mất tích không rõ lí do, và sau nă nă cũng có lúc anh cần con cờ này.
Một mình anh đúng là đấu không lại Hàn Thiên Ngạo cho nên muốn kéo theo cả người mạnh không kéo Hàn Thiên Ngao là Hứa Chí Quân.
Sâm Lan Hoàn tìm đến chuyên gia làm dung nhan biến Tống Tịnh Hiểu thành Mộ Dung Vân để dụ dỗ Hứa Chí Quân, anh bắt Tống Tịnh Hiểu phải học được tính cách của Mộ Dung Vân mới có thể làm Hứa Chí Quân tin tưởng.
Sâm Lan Hoàn không phải không biết, Hứa Chí Quân để tâm đến Mộc Hạ là vì cô giống Mộ Dung Vân, cho nên anh mới đưa Tống Tịnh Hiểu rời đi, dùng thời gian ngắn nhất dụ dỗ được Hứa Chí Quân, cũng thành công dùng Âu Dương Lưu Giai và bẫy tình án không quên.
Sâm Lan Hoàn cười, đã đến lúc anh rat ay đoạt lại Mộc Hạ rồi.
Gần đây, Hàn Thiên Ngạo buông lỏng Mộc Hạ, cho nên Mộc Hạ vì ở nhà nhàm chán liền đi đến chung cư chỗ ba mẹ Mộc thăm họ, sau đó sẽ gọi Bạch Nhạn ra ngoài ăn cơm.
Bạch Nhạn gần đây rảnh rỗi vì lễ trao giải ảnh hậu đã được cô thành công đoạt lấy, giờ cô ấy rất nổi tiếng, cho nên ăn uống cũng phải chọn nên bí mật.
Mộc Hạ liền đề nghị Bạch Nhạn đến Tưởng Niệm, tầng trên cùng là riêng biệt, ở đây khách hàng đều bình thường cho nên đối với Bạch Nhạn là an toàn không sợ chó săn.
Bạch Nhạn vào phòng là lên tiếng ngay, “ Ông chủ lớn chịu thả cậu rồi sao?”
Mộc Hạ cười, chậm rãi nói, “ Tiểu Nhạn, không biết do mình gần tới ngày sinh hay là do Hàn Thiên Ngạo dạo gần đây bận mà lòng mình cảm thấy bất an lắm.”
Bạch Nhạn nhíu mày, “ Bận sao? Mình gần đây không thấy ông chủ lớn, mình cứ nghỉ anh ấy ở nhà với câu.”
Mộc Hạ bị câu nói của Bạch Nhạn làm lòng cô càng bất an hơn.
Bạch Nhạn thấy Mộc Hạ suy tư, sợ cô ấy suy nghĩ lung tung liền vội mở miệng, “ Chắc là chuyện công việc thôi, nếu cậu không an tâm hỏi ông chủ lớn thử, sẵn tiện mình đưa cậu qua anh Nhược Đông xem bảo bối có khỏe không?”
Mộc Hạ hướng Bạch Nhạn cười nhẹ nói, “ Không cần, anh Nhược Đông sẽ để tâm, cậu đừng để anh ấy biết, mình không sao?”
Bạch Nhạn thấy Mộc Hạ đã bình thường cho nên cô không nói gì nữa, họ ăn cơm xong Bạch Nhạn sợ Hàn Thiên Ngạo biết chuyện cô đi cùng Mộc Hạ ra ngoài, liền muốn đưa Mộc Hạ về bán đảo hào môn, nhưng không ngờ lại gặp Sâm Lan Hoàn.
“ Thầy Sâm.” Mộc Hạ vẫn lễ phép chào anh.
“ Hoàn.” Bạch Nhạn như thấy ngườ yêu, hưng phấn gọi,Mộc Hạ đưa mắt nhìn Bạch Nhạn, gọi thân thiết như vậy sao?
Sâm Lan Hoàn vẫn là một bộ dạng dịu dàng ôn nhu, anh mỉm cười gật đầu, Sâm Lan Hoàn đưa mắt nhìn bụng đã lớn của Mộc Hạ quan tâm hỏi, “ Đã sắp sinh rồi phải không?”
Mộc Hạ trong lòng có một cảm giác không đúng lắm, tính lên tiếng hỏi nhưng là mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc liền bước đi.
“ Hạ Hạ.” Bạch Nhạn lo lắng đi theo cô, Sâm Lan Hoàn nhếch mép cười nhưng không ai biết, anh liền tỏ vẻ lo lắng đi theo Mộc Hạ.
Bên kia đường, Mộc Hạ thấy Hàn Thiên Ngạo đang ôm một người phụ nữ từ trong xe đi ra, người phụ nữ trong lòng anh hạnh phúc cười ngọt ngào, lúc vừa bế người phụ nữ lên, môi hai người dường như không biết là vô tình hay cố ý chạm vào nhau.
“ Ông chủ lớn.” Bạch Nhạn trợn to mắt lớn tiếng gọi.
Hàn Thiên Ngạo ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Nhạn liền thấy Mộc Hạ bụng lớn đứng nhìn chăm chăm về phía anh, trên tay anh vẫn con ôm Âu Dương Lưu Giai.
Tròng mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh liền trùm xuống không một ai phát hiện.