Tại nhà hang kim xuyên, Hứa Chí Quân cùng một vài người bạn đến ăn cơm, trong lúc anh đi thang máy lên bắt gặp một than ảnh suốt bảy năm qua anh chưa bao giờ buông bỏ được, anh vội vàng đuổi theo nhưng không kịp, cô gái đi cùng thì ahh nhận ra là cô gái đi cùng với Nhâm Gia Dĩnh lần trước.
Suốt bảy năm anh vì hình bóng của vợ anh Mộ Dung Vân nhớ mãi không quên, suốt những năm qua anh thay phụ nữ không biết bao nhiêu lần, đặc điểm của những người phụ nữ kia phải có điểm giống Mộ Dung Vân.
Sau khi ăn cơm trưa xong Bạch Nhạn đưa Mộc Hạ về công ty, nói tối nay sẽ đến đón cô ấy đến một nơi, vốn dĩ Mộ Hạ muốn từ chối nhưng vì Bạch Nhạn bấy lâu luôn vì cô mà điều tra chuyện của chị gái cô mất tích, dù kết quả không mấy khả quan, nhưng hai cô cũng là bạn bè thân bấy lâu cô không nỡ từ chối.
Vừa tan làm Mộc Hạ bước ra công ty đã thấy xe của Bạch Nhạn, cô bước qua lên xe.
Bạch Nhạn đưa cô đến một quán bar rất lớn tên kim cương, cô ấy nói đây cũng là chỗ của bạn cô ấy.
Mộc Hạ đi theo Bạch Nhạn đến một chỗ ngồi khá yên tĩnh và kín đáo, hai người gọi đồ uống, Bạch Nhạn biết Mộc Hạ không quen uống rượu nặng cho nên gọi cho cô ấy một ly rượu pha trái cây rất nhẹ.
Mộc Hạ quan sát xung quanh cũng từ miệng Bạch Nhạn biết nơi này được chia ra nhiều gian phòng khác nhau, sảnh ngoài lúc hai cô vào là nơi tụ tập nhảy múa lắc lư theo khuôn nhạc lớn, bên trong lại khá yên tĩnh âm nhạc nhẹ nhàng không quá lớn, còn có hai bên có cầu thang đi lên đều chia ra trái phải, bên tráu là các căn phòng vip lớn chỉ có những người có thẻ hội viên được đặt làm trước mới có thề vào, bên trong là nơi phóng túng của nam nữ nhưng thường đều là người có tiền hoặc những người cán bộ giấu mặt, bên phải là các phòng bao có thể dung bữa, là nơi bàn bạc làm ăn hoặc tụ tập của những người có tiền có địa vị.
“ Đây là thông tin mình nhờ anh trai tra từ các bệnh viện ở thành phố vá các vùng lân cận, không có thông tin nào của chị Mộc Băng, mình cảm thấy giống như có người muốn che giấu chị Mộc Băng vậy?” Bạch Nhạn đưa một tập tài liệu cho Mộc Hạ, sau đó lại đâm chiêu suy nghĩ, nếu như chị Mộc Băng bị tai nạn cũng sẽ có bệnh viện nhận chứ, nhưng là không có một bệnh viện vào có thong tin về chị ấy.
“ Ba mẹ mình nói, có thể chị ấy không còn.” Mộc Hạ cúi đầu mệt mỏi lên tiếng, chuyện này cô có chút hoang mang, sống phải thấy người chết phải thấy xác, đến cảnh sát cũng chưa thể tra được cụ thể, cô lại không thể làm gì hơn là chờ đợi.
“ Hạ Hạ, chị Mộc Băng thương cậu như vậy sẽ không có khả năng chị ấy bỏ mặt cậu không lo, nếu chị ấy không còn chắc chắn cảnh sẽ điều tra ra.” Bạch Nhạn ôm Mộc Hạ vỗ về lưng cô không ngừng an ủi cô.
Hai người trò chuyện rất lâu, điện thoại của Mộc Hạ vang lên cô ra ngoài ban công nghe máy.
Hiện thị trong điện thoại lá một số lạ, cô rất ít cho ai số điện thoại, ngoại trừ số của ba mẹ, số của Bạch Nhạn và công ty thì không có cho ai nữa, cô lưỡng lự một lúc cũng nghe máy.
“ Em đang ở đâu?” Truyền vào tai là giọng người đàn ông lạnh lùng, trầm thấp.
“ Em đang ở kim cương.” Mộc Hạ ngây người một lúc mới nhận ra đó là giọng của Hàn Thiên Ngạo.
“ Muộn rồi, anh cho người đến đón em.” Hàn Thiên Ngạo nói xong liền gác máy anh cũng không cho cô nói một câu nào, Mộc Hạ cất điện thoại sau đó dìu Bạch Nhạn đang ngà ngà say ra ngoài, bên ngoài cửa kim cương đã có một chiếc xe đợi cô.
“ Cô chủ!” Một người đàn ông lạnh lùng gương mặt nghiêm nghị cúi đầu cung kính trước cô, Mộc Hạ có chút bất ngờ trước kiểu xưng hô này, người này có có thấy qua khi tình cờ đến đón Hàn Thiên Ngạo, nghe Hàn Thiên Ngạo gọi anh là Thới Tuấn.
Mộc Hạ rất nhanh đưa Bạch Nhạn lên xe, nhờ Thới Tuấn đưa Bạch Nhạn về chung cư của cô ấy trước, cô đã gọi cho quản li của Bạch Nhạn xuống đón cô ấy.
Bán đảo hào môn
Về nhà Mộc Hạ thay dép đi trong nhà, sau đó lên phòng ngủ, cô biết Hàn Thiên Ngạo chưa ngủ cho nên trực tiếp đi vào phòng, cô liếc thấy anh đang ngồi trên giường đọc sách, cô không nói lời nào lấy quần áo vào nhà vệ sinh, nữa tiếng sau cô ra ngoài thấy Hàn THiên Ngạo đã nằm xuống giường, đèn cũng đã tắt, cô vén chăn nằm xuống, mới ổn định chỗ nằm thì Hàn Thiên Ngạo bỗng chốc xoay người ôm lấy cô, Mộc Hạ có chút không đề phòng hốt hoảng kêu lên một tiếng.
“ Tại sao lại đến kim cương?” Hơi thở nóng rực của anh truyền vào tai cô khiến cô không quen hơi rụt cổ lại, sau đó là giọng điệu lạnh lùng của anh vang lên, Mộc Hạ có chút chưa thích ứng với sự than mật này, hôm qua là cô say đầu óc không tỉnh táo, hôm nay là cô hết sức tỉnh táo cho nên nhất thời kia kịp trả lời âu hỏi của anh.
“ Nói!” giọng điệu không vui của anh lại vang lên.
“ Đi…đi cùng bạn.” Mộc Hạ bình tĩnh lại lạnh giọng trả lời anh.
“ Tại sao không gọi cho tôi biết?” HÀn Thiên Ngạo bị giọng lạnh lùng xa cách của cô làm cho không vui, hôm qua còn cùng anh ân ái, hôm nay lại giống như lúc đầu hai người mới biết nhau.
“ Anh buông em ra đã” Mộc Hạ thở dài nhỏ giọng lên tiếng, cô thật sự là quen với sự than mật như vậy, Hàn Thiên Ngạo biết anh nóng giận làm cho cô sợ hãi anh liền buông lỏng cái ôm nhưng không buông cô ra, anh cúi đầu tìm chuẩn xác môi cô mà hung hăn cắn mút, Mộc Hạ có chút không quen vẫn là giẫy dụa một lúc nhưng cô và anh là vợ chồng, cô trốn tránh cũng không được.
Sau cuộc hoan ái, Hàn Thiên Ngạo đưa cho Mộc Hạ một tấm thẻ đen, một chìa khóa.
“ Đây là gì?” Cô khó hiểu nhìn anh, bị anh ôm không buông cô bất lực không vui trừng mắt nhìn anh hỏi.
“ Đây là những thứ nên đưa cho em lúc đầu, vì sợ em quá đột ngột không nhận hôm nay cũng có một lí do để đưa cho em.” Hàn THiên Ngạo thích thú nhìn cô nói, sau đó lại nhịn không được hôn cô vài cái mới đứng lên đi vào phòng tắm.
Mộc Hạ nhìn tấm thẻ đen, đây là tấm thẻ hiếm có bên trên khắc tên của cô, cô không biết trong này bao nhiêu tiền nhưng cô cũng không mấy bận tâm, còn có chìa khóa xe bên trên là tên của nhãm xe nổi tiếng rolls Royce wraith, giá trị không dưới ba mươi tỷ, Mộc Hạ mới không cần, cô chỉ là sinh viên mới ra trường còn đang là thực tập sinh đi làm bằng loại xe này liền bị nhòm ngó, cô không muốn phiền phứt, chỉ vì cái nhan sắc này mà cô bị làm phiền không ít.