Nếu muốn chứng minh rằng anh yêu em,
Có rất nhiều cách để anh chứng minh, nhưng không cần phải nói ra!
Hứa Chí Quân nhìn chầm chầm người phụ nữ nằm la liệt trên vũng máu, bên cạnh cô ta là cái mắt nạ đã được lọt ra.
Tống Tịnh Hiểu cắn răng chịu đựng sự khó chịu trong lòng, vết thương đu đớn trên người cô ta không ngừng rỉ máu.
Tống Tịnh Hiểu hôm ny tưởng mình thành công lên giường cùng Hứa Chí Quân, không nghĩ ly rượu được cho ta cho thuốc vào để Hứa Chí Quân uống lại bị đổi thành cô uống.
Lý Ca đưa mắt nhìn Hứa Chí Quân đợi lệnh, “ Hứa thiếu, đã tìm được chỗ của Mộc tiểu thư.
”
Hứa Chí Quân gật đầu, lạnh lùng nói, “ Đem ngươi đàn bà này tặng cho Hàn Thiên Ngạo, nhắn với anh ta, Hứa Chí Quân tôi nói được làm được.
”
“ vâng.
”
Sau đó Hứa Chí Quân dẫn theo một nhóm người hướng chỗ biệt thự của Sâm Lan Hoàn đến.
Biệt thự của Sâm Lan Hoàn.
Mộc Hạ vừa ngủ, từ lúc cô theo Sâm Lan Hoàn đến đây cũng đã hai tuần, nhưng Hàn Thiên Ngạo vẫn không có tìm đến.
Sâm Lan Hoàn tự tin với khả năng tin vi của thuộc hạ sẽ không ai tìm được vị trí của nơi nay, trừ khi có người chỉ dẫn.
Sâm Lan Hoàn nhìn chầm chầm vào Mộc Hạ, ánh mắt yêu thương độc chiếm đối với cô càng sâu đậm, anh nhẹ nhàng cúi người hôn nhẹ lên má Mộc Hạ.
Bây giờ chỉ cần Tống Tịnh Hiểu thành công để Hứa Chí Quân bị thôi miên thì anh có thể cho người mang Mộc Hạ rời khỏi nơi này, còn thành công khiến Hứa Chí Quân cùng Hàn Thiên Ngạo đối đầu.
Sâm Lan Hoàn không ghét bỏ con của Mộc Hạ, anh sẽ yêu thương con của cô ấy như con ruột của mình, rồi anh và cô sẽ có những đứa con thuộc về anh và cô.
Bạch Nhạn cũng vì bị Sâm Lan Hoàn nhốt ở đây, cho nên cô không thể ra ngoài, nói đúng hơn là cô bị mê hoạt tình nguyện ở tại chỗ này.
Đang lúc Bạch Nhạn muốn mang cafe lên phòng cho Sâm Lan Hoàn, cửa bị phá ra, mấy người hộ vệ canh giác đều bị đánh đến thương tích đầy mình.
Bạch Nhạn không thể tin nhìn người đàn ông cao lớn hiên ngang ngoài cửa, “ Hứa! Hứa thiếu.
”
Hứa Chí Quân nhìn Bạch Nhạn, giọng lạnh nhạt cất lên, “ Hạ Hạ đâu?”
Bạch Nhạn đang còn trong trạng thái hốt hoảng thì Sâm Lan Hoàn bước xuống, trng mắt Sâm Lan Hoàn thấy Hứa Chí Quân thì không khỏi kinh hãi.
“ Khốn kiếp.
” Hứa CHí Quân thấy Sâm Lan Hoàn nghiến răng chửi thề, sau đó thì sát khí đùng đùng chạy đến chỗ Sâm Lan Hoàn giơ nắm đấm lên, Sâm Lan Hoàn tranh được, hai người liền đánh tay đôi với nhau.
“ Đừng đánh nữa, ha người đừng đánh nữa.
” Bạch Nhạn hoảng sợ, đứng một bên không biết nên làm gì liền chỉ biết hét lên.
Sâm Lan Hoàn dĩ nhiên không phải đối thủ của Hứa Chí Quân, rất anh anh ta đã bị Hứa Chí Quân đánh gục.
“ Hoàn.
” Bạch Nhạn lo lắng chạy đến đỡ lấy Sâm Lan Hoàn, cô đau lòng khi thấy vết thương trên khóe miệng Sâm Lan Hoàn.
Hứa Chí Quân hướng trên lầu, tìm từng phòng, rất nhanh đã thấy Mộc Hạ ngủ say trên giường, có lẽ vì mang thai nên cô luôn ngủ rất sâu.
Hứa Chí Quân kiểm tra xem Mộc Hạ có chỗ nào bị thương không, sau đó liền nhẹ nhàng ôm Mộc Hạ đang còn ngủ say lên xuống lầu.
Sâm Lan Hoàn đưa mắt ánh lửa giận nhìn Hứa Chí Quân ngang nhiên ôm Mộc Hạ chuẩn bị rời đi, anh ta nghiến răng không phục hỏi, “ Vì sao anh không bị thôi miên?”
Hứ Chí Quân cười lạnh xemm thường nói, “ Chỉ một mặt nạ giả Mộ Dung Vân mà lừa được tôi sao? Sâm Lan Hoàn anh coi thường tôi quá đấy?”
“ Không lí nào mà Miên Ảnh không thôi miên được anh?” Sâm Lan Hoàn đã tốn không ít tâm tư mới mời được người có thuật thôi miên giỏi nhất để dùng vào kế hoạch này.
Hứa Chí Quân liếc mắt nhìn Sâm Lan Hoàn, “ Anh hình như quên rằng Miên Ảnh là xuất thân từ đâu?”
“ Ý anh là gì?” Sâm Lan Hoàn khó hiểu.
“ Chẳng phải danh xưng Tứ ca của anh có tác dụng lắm sao? Dùng nó đi.
” Hứa Chí Quân để lại câu nói kia liền ôm Mộc Hạ rời đi.
Sâm Lan Hoàn tức giận, đập nắm đấm xuống sàn, tay anh liền chảy máu.
“ Hoàn.
” Bạch Nhạn lo lắng nắm tay anh.
“ Tiểu Nhạn, tôi bảo người đưa em về, em xem tình trạng của Hạ Hạ như thế nào gọi điện cho tôi.
” Sâm Lan Hoàn nhìn Bạch Nhạn ôn nhu nói.
Bạch Nhạn đau lòng, cô nghẹn ngào lên tiếng, “ Dù là Hạ Hạ có chồng con, anh vẫn một mực yêu cậu ấy sao?”
Sâm Lan Hoàn nhìn Bạch Nhạn, “ Tôi không quan tâm, tôi chính la yêu cô ấy.
Bạch Nhạn sau đó được đưa về nhà, cô mệt mỏi ở trong phòng không ra ngoài, cô là đang suy nghĩ về tình cảm mà bản thân dành cho Sâm Lan Hoàn.
Hàn Thiên Ngạo đang ở chỗ của Âu Dương Lưu Giai, vì cô giận dỗi về việc Hàn Thiên Ngạo nói mình đã kết hôn, người phụ nữ mang thai mà họ gặp chính là vợ anh.
“ Anh lo mà chă sóc cho cô ấy đi, mặc kệ kẻ tật nguyền như em.
” Âu Dương Lưu Giai giận dỗi nói.
Hàn Thiên Ngạo mím môi không nói, sau đó thì nhận được diện thoại của Ngải Thần, bên kia vang vọng tiếng chửi thề của Ngải Thần, “ Khốn kiếp, cậu đừng nói với tôi cậu mặc kệ sống chết của vợ con cậu mà lo cô người phụ nữ Lưu Giai kia.
”
Hàn Thiên Ngạo nhíu mày lạnh lùng mở miệng, “ Chuyện gì nói đi.
”
Ngải Thần tiếp tục mắng, “ Tôi xem cậu còn có thể nhìn mặt vợ con cậu không?”
“ Ý cậu là gì?” Hàn Thiên Ngạo càng không vui hỏi.
“ Hứa Chí Quân cho Lý Ca mang Tống Tịnh Hiểu đến bán đảo hào môn, còn nhắn với cậu là, cậu ta nói được làm được.
”
Hàn Thiên Ngạo đứng bật dậy khỏi ghế, cấp tóc liền rời đi cũng không màn nói tiếng nào với Lưu Giai.
Lúc này Lưu Giai lập tức đứng lên từ trên chiếc xe lăng, cô ta nhàn nhã cầm lấy điện thoại bấm số gọi cho Sâm Lan Hoàn, “ Hàn Thiên Ngạo dường như là có việc gì gấp đã rời đi.
”
Bên kia là tiếng trầm lạnh của Sâm Lan Hoàn, “ Anh ta vẫn không tìm được chỗ của tôi, mà là Hứa Chí Quân, em theo sát Hàn Thiên Ngạo cho tôi.
”
Lưu Giai nghiến răng không cam lòng nói, “ Rốt cuộc là em cũng không thể thay thế vị trí của cô gái kia sao? Sâm Lan Hoàn chúng ta bên nhau lâu hơn cô ta xuất hiện trước mặt anh đấy?”
Sâm Lan Hoàn mệt mỏi nói, “ Lưu Giai, em xác định là yêu tôi hay yêu Hàn Thiên Ngạo?”
Lưu Giai im lặng không nói, đến lúc cô muốn nói Sâm Lan Hoàn đã tắt máy.
Lưu Giai tức giận nén điện thoại xuống sàn.