Hôn Nhân Bí Mật


Hàn Thiên Ngao chìm trong suy nghĩ, Hứa Chí Quân cùng Hàn Thiên Ngạo có chung một suy nghĩ đó là, chuyện khiến một người như Sâm Lan Hoàn thuận theo chỉ có liên quan đến người mà hắn coi trọng, điểm yếu của Sâm Lan Hoàn cũng chỉ là có liên quan đến Mộc Hạ.
Buổi tiệc kết thúc, mọi người đều trở về nhà.
Hàn Thiên Ngạo từ thư phòng về phòng ngủ, anh canh đúng giờ con gái hay tỉnh giấc đòi ăn sẽ pha sữa cho con gái.

Mộc Hạ đng tính lấy sữa cho con gái thì thấy Hàn Thiên Ngạo bước vào trên tay còn cầm bình sữa.
“Chẳng phải còn đang giải quyết công việc sao?” Mộc Hạ lên tiếng hỏi anh, Hàn Thiên Ngạo thật sự rất thương con gái.

Hàn Thiên Ngạo thành thục bế con gái nhỏ lên, anh ngồi trên chiếc giường nhỏ cạnh nôi em bé sau đó nhẹ nhàng cho con gái uống sữa.

Trên mặt Hàn Thiên Ngạo đều hiện lên vẻ cưng chiều và tình yêu thương vô bờ bến đối với con gái, anh chậm rãi nói “Em nghỉ ngơi đi, anh trông con bé được rồi.” Anh chính là sợ Mộc Hạ vất vả, mặc dù có bảo mẫu và người làm, nhưng anh lại muốn chính tay chăm sóc cho hai mẹ con cô.
Mộc Hạ ngồi xuống bên cạnh Hàn Thiên Ngạo nhìn anh và con gái, trong lòng luôn nghĩ về chuyện chị gái cùng Sâm Lan Hoàn, cô hỏi anh “Anh và Sâm Lan Hoàn có thù oán gì sao?”
Hàn Thiên Ngạo khẽ bất động một lúc mới quay sang nhìn Mộc Hạ, anh hỏi ngược lại cô “Vì sao em nghĩ như vậy?”
“Em có nghe qua qui tắc trong bang từ Ngải Thần, anh ấy nói, từ lúc ông ngoại đưa ra qui định tất cả người trong bang dù là vì lí do gì cũng không được động tay chân vào bang hội hoặc người nhà của thành viên trong bang hội.

Sâm Lan Hoàn trước đây là giáo sư hướng dẫn của em, em tin anh ta không có ý hãm hại em cùng chị Mộc Băng.” Mộc Hạ trả lời, trong suy nghĩ trước giờ của cô Sâm Lan Hòn chưa bao giờ có ý hãm hại cô cùng chị gái cô.

Nếu nói Sâm Lan Hoàn trước giờ luôn là tứ ca của bang hội, dù cho anh ta có hận thù với Hàn Thiên Ngạo thì năm đó cô vốn chưa biết sự hiện diện của Hàn Thiên Ngạo, còn có về sau lúc cô cùng Hàn Thiên Ngạo kết hôn là bí mật cho nên Sâm Lan Hoàn ở nước ngoài không biết.

Thậm chí Hứa Chí Quân chi người điều tra cũng phải mất hai ba tháng mới biết chuyện cô cùng Hàn Thiên Ngạo kết hôn.
Hàn Thiên Ngạo không nói ngay, anh đứa con gái cho Mộc Hạ ôm còn anh thì mang bình sữa đi ngâm qua nước nóng để khử trùng bình sữa của con gái.

Hàn Thiên Ngạo đóng cửa phòng ngủ sau đó mới ngồi xuống ôm vai Mộc Hạ, còn không ngừng hôn má cô vài cái, Hàn Hâm Đình nhìn ba mẹ cười vui vẻ, anh chậm rãi nói “Đúng là anh ta không có ý hãm hại em và Mộc Băng, nhưng chuyện em kết hôn với anh lại là đã kích lớn cho anh ta.

Em từng nói với anh, em nhiều lần thấy Mộc Băng cùng Sâm Lan Hoàn đi cùng nhau, là sao em biết Mộc Băng có tình cảm với Sâm Lan Hoàn?”
Mộc Hạ chọc chọc vào bầu má mủm mỉm của con gái, cô nhìn thế nào con gái vẫn giống Hàn Thiên Ngạo hơn thế nhưng mọi người đều nói con bé giống cô.

Mộc Hạ trả lời “Là trực giác của em, chị Mộc Băng là cô gái nhiệt tình lương thiện, hay giúp đỡ những người khó khăn, tính tình lại hoạt bát cho nên rất được lòng nhiều người, cũng có khá nhiều đàn ông ưu tú ngỏ ý với chị ấy.

Nhưng Mộc Băng chưa một lần chấp nhận hay là cùng họ gặp mặt nói chuyện, người đàn ông mà chị ấy tiếp xúc đầu tiên là Sâm Lan Hoàn.”
Hàn Thiên Ngạo không nói cũng không hỏi, anh im lặng đợi Mộc Hạ nói tiếp.

Mộc Hạ đặt con gái vào nôi, chậm rãi nói “Chị ấy là người chăm sóc em từ nhỏ, những thứ tốt nhất chị đều dành cho em, chị ấy đen em thành con gái mà thưng yêu cũng vì ba mẹ mà ghánh vác kinh tế gia đình.

Năm em được nhà trường thông báo đặc cách bước vào trường đại học thành phố H là chị ấy đưa em đến trường, cũng là lần đầu tiên chị ấy ngại ngùng trước giáo sư hướng dẫn của em.

Bạch Nhạn thường hay nói em là cô gái vô tình nhạt nhẽo, nhưng đối với Mộc Băng em luôn để ý từng chi tiết nhỏ của chị ấy.

Sự việc năm đó Từ Diễn có nói với em chính Sâm Lan Hoàn là người giật dây cho nên mới khiến cục diện là dư luận chỉa mũi nhọn về em, anh ta còn ép Từ Diễn ra nước ngoài còn dùng vị hôn thê của Từ Diễn ép anh ấy lựa chọn.

Em lúc đó chỉ tập trung vào bài luận án muốn thật nhanh ra trường kiếm thật nhiều tiền giúp chị ấy thực hiện ước mơ, nhưng không ngờ ngày em chuẩn bị nhận giấy tốt nghiệp và giấy mời của JK đến làm vì dự án năm đó thì nghe tin chị ấy mất tích.”
Hàn Thiên Ngạo lúc này mới lục lại trí nhớ, có lần anh thấy cô dưới mưa nhìn cổng trường đại học H, cũng là trước khi đến nhà họ Mộc bàn về hôn ước của anh và cô thì anh nhận được điện thoại của Ngải Thần nói đã có người ưu tú có thể làm dự án của anh đưa ra, hóa ra người kia là Mộc Hạ.
Mộc Hạ nhìn Hàn Thiên Ngạo cô nói, “Có phải anh đang nghĩ đến chuyện em không đến báo danh năm đó đúng không?”
Hàn Thiên Ngạo ôm Mộc Hạ vào lòng, giọng anh trầm ấm vang lên, “Anh biết em vì sao không đến báo danh tại JK rồi, năm đó vì chuyện của Tư Nguyệt cho nên anh vốn không để tâm, mọi chuyện anh đều để Ngải Thần giải quyết.

Có thể vì chuyện năm đó Mộc Băng không muốn em biết cho nên anh cũng vì chuyện này mà giấu em.” Hàn Thiên Ngạo hôn đỉnh đầu Mộc Hạ, trầm lặng vài giây mới lên tiếng “Anh hiện tại nghĩ vẫn không ra, chị gái em là lấy lí do gì có thể uy hiếp được Sâm Lan Hoàn, nếu nói theo cách của anh ta thừa nhận với em thì anh không tin.

Con người Sâm Lan Hoàn trước nay luôn ẩn mình, sống rất khép kín, chuyện trong bang hội từ năm ông ngoại đưa ra qui định kia thì sống yên biển lặng không ai đụng tới ai, họ tuy rằng có gặp mặt nhưng chỉ là cử chỉ chào hỏi qua lại không mấy thân thiết.

Chuyện làm ăn tuy có cùng lĩnh vực nhưng họ không cạnh tranh quá gây gắt.”
Mộc Hạ dựa người vào cơ thể rắn chắc của Hàn Thiên Ngạo nhắm mắt, cô nói ra suy đoán của mình, “Có thể vì chị ấy biết được thân phận của Sâm Lan Hoàn, và cô gái luôn xuất hiện cùng anh ta.”
Hàn Thiên Ngạo kinh ngạc anh nâng người Mộc Hạ để cô đối diện cùng anh, giọng anh có chút căng thẳng hỏi, “Hạ Hạ, rốt cuộc thì em biết được những gì?”
Mộc Hạ nhìn thẳng Hàn Thiên Ngạo hỏi một câu không liên quan đến câu hỏi của anh, “Người trong lòng anh trước nay là cô gái lần đó em gặp sao?”
Thân thể Hàn Thiên Ngạo khẽ chấn động, nhưng anh nhanh chống phủ định, “Đó là chuyện trước đây khi anh chưa cùng em kết hôn, Lưu Giai mất tích năm năm sau lần vụ nổ tàu năm đó, cô ấy vì cứu anh cho nên mới mạo hiểm lên con tàu.

Hạ Hạ, hiện tại người quan trọng nhất của anh là em và con gái, mặc kệ em có tin hay không nhưng anh không cho phép em rời khỏi anh, biết không?” câu cuối cùng Hàn Thiên Ngạo dường như mất bình tĩnh, anh không khống chế được cảm xúc, Mộc Hạ cảm nhận được tay anh siết chặt cánh tay cô có chút run rẫy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui