Trong phòng lớn cũng chỉ còn vài người có liên quan.
“Đưa Lưu Giai vào đây!” Hàn Thiên Ngạo hướng Thời Tuấn ra lệnh.
“Cháu tìm được Lưu Giai rồi sao?” Ông cụ Âu Dương kinh ngạc hỏi nhưng Hàn Thiên Ngạo không trả lời ông ngay mà chỉ đưa ánh mắt trầm tĩnh nhìn ông, anh biết ông cụ biết chuyện năm đó có liên quan đến Lưu Giai nhưng nghĩ đến Lưu Bang vì cứu ông một mạng mà ông không lên tiếng.
Ông cụ Âu Dương cả nhận được Hàn Thiên Ngạo đã biết chuyện cho nên thở dài bất đắc dĩ nói, “Nếu cháu biết thì coi như vì ông mà tha cho nó một mạng.” Sau đó ông đứng lên rời đi.
Lưu Giai được đưa vào nhưng nét mặt cô ta không hề lộ vẻ sợ hãi, cô nhìn Sâm Lan Hoàn cười châm chọc, “Sao hả Tứ Ca, tôi nói không sai chứ? Dù anh có yêu cô ta như thế nào nhưng vẫn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Bây giờ ngay cả muốn đấu cùng Nhất Ca anh còn đấu không nổi.” Cô yêu anh bao nhiêu thì hận anh bấy nhiêu.
Sâm Lan Hoàn mím môi không nói lời nào.
“Vụ nổ tàu năm đó tôi đã điều tra, khắp con tàu đều là boom mẹ con được cài đặt sẵn, trên tàu còn chất thêm vài thùng dầu nhằm muốn những ai trên con tàu đó đều không có đường sống, đó cũng là con tàu chứa vũ khí lớn nhất mà Nhất Ca nhận bàn giao cho quân đội, tuy lần đó chúng ta thất tính cùng quân đội nhưng cũng may Nhất Ca đã chuẩn bị sẵn một lượng vũ khí ở tổ chức Ám Dạ, tuy không đủ số lượng nhưng cũng cũng cố được sự cố lớn.
Về sau hoàn định giao ước từ phía quân đội và chính phủ để yên cho bang hội, bang hội cũng cam kết sẽ không như trước đây đánh chém giết người nữa, lập nên ước định hòa bình.” Thời Tuấn là người lên tiếng.
Lưu Giai cười như không cười, “Hàn Thiên Ngạo anh biết không? Sâm Lan Hoàn trước nay chưa từng có ý nghĩ muốn giết chết anh, anh ấy dù cho muốn tranh quyền với anh trong bang cũng là vì cô ấy mà anh ấy yêu mà thôi.
Chính tôi là người đặt boom trên tàu muốn anh chết để chứng minh rằng tôi yêu anh ấy chứ không phải yêu anh.”
Sâm Lan Hoàn cắt ngang, “Cô tới hiện tại còn luôn miệng nói yêu tôi? Lưu Giai sao tôi không biết con người cô có nhiều mặt như vậy?”
Lưu Giai nước mắt lưng trong lắc đầu, “Không, em yêu anh là thật sự, yêu đến khi em hận vì anh không bao giờ yêu em, anh chỉ vì yêu cô ta mà thôi, năm năm trước cũng vậy bây giờ cũng vậy, dù anh biết cô ta chính là người phụ nữ của Hàn Thiên Ngạo anh vẫn yêu cô ta, anh lên kế hoạch muốn lật đổ Hàn Thiên Ngạo cũng chính là vì cô ta.
Anh mua chuộc các cấp chính quyền muốn hãm hại Hàn Thiên Ngạo đưa ra bằng chứng giả mạo anh làm rồi đổ cho Hàn Thiên Ngạo, như vậy thì ước định hòa bình kia sẽ bị phá bỏ, Hàn Thiên Ngạo sẽ bị vướng vào rắc rối từ phía quân đội và chính quyền.
Lúc đó anh ta sẽ lơ là cảnh giác với Mộc Hạ còn anh sẽ nhân cơ hội này mang cô ta rời khỏi đây, đến một nơi mà anh đã đặt sẵn không ai có thể truy tìm được hai người.”
Hàn Thiên Ngao im lặng nhìn cục diện, Sâm Lan Hoàn là vì Mộc Hạ mới lên kế hoạch với anh, nhưng năm năm trước anh vốn chưa biết Mộc Hạ, dù cho anh ta hay Lưu Giai cài boom trên tàu muốn hủy ước định giữa anh và quân đội thì anh ta cũng không có khả năng thắng được anh.
Hàn Thiên Ngạo chắc chắn một điều với khả năng của anh thì Sâm Lan Hoàn sẽ không bao giờ lật đổ được anh.
Hứa Chí Quân không có hứng thú cùng họ ôn lại chuyện cũ, anh đến bán đảo hào môn thăm vật nhỏ cùng con gái cô ấy vẫn hay hơn.
“Các người tự mình nói chuyện, tôi đi trước.” Sau đó liền hiên ngang bước đi, Lý Ca cũng theo sau anh.
Hứa Chí Quân nghĩ, hóa ra không chỉ mình anh yêu Mộc Hạ điên cuồng như vậy mà Sâm Lan Hoàn còn yêu Mộc Hạ nhiều hơn anh nghĩ.
Mặc dù Hàn Thiên Ngạo có nói qua chuyện chị gái Mộc Hạ dùng chuyện gì đó uy hiếp Sâm Lan Hoàn mới mới hắn năm đó rời đi.
Lưu Giai nhìn Sâm Lan Hoàn, “Anh có biết Mộc Băng năm đó nói gì với em không?” Cô thấy được thân thể Sâm Lan Hoàn có chút chấn động, cô cười lạnh nói “Cô ta nói, Mộc Hạ sẽ không bao giờ yêu anh, cô ta nói Mộc Hạ biết chuyện chị gái mình có tình cảm với anh chắc chắn Mộc Hạ sẽ không bao giờ yêu anh, còn có dù cho Mộc Băng không có tình cảm với anh Mộc Hạ sẽ không yêu anh vì cô ta vẫn luôn xem anh là giáo sư, chính là giáo sư anh nghe có hiểu không?”
Sâm Lan Hoàn suy sụp hoàn toàn, một chữ không nói.
Hàn Thiên Ngạo đi đến trước mặt Sâm Lan Hoàn giọng anh không nóng cũng không lạnh lên tiếng, “Tôi không tính toán với anh vì chuyện năm năm trước, uy cho cùng anh cũng là vì Hạ Hạ, anh cũng chưa hại đến Hạ Hạ.
Chức Tứ Ca trong bang tôi sẽ thay anh thay thế người thích hợp, hãy để trong mắt Hạ Hạ anh chính là một giáo sư mà cô ấy coi trọng.
Hạ Hạ vẫn không biết chuyện của anh và Mộc Băng năm đó là giao ước gì.”
Hàn Thiên Ngạo đưa mắt nhìn Lưu Giai, “Đưa cô ta cho Độc Ảnh giải quyết đi.” Những ai đụng đến Mộc Hạ đều sẽ có kết cục như Tống Tịnh Hiểu.
….
Có thể đánh đổi vì một người có đán không? Vì một người mà đánh mất chính mình có đáng không?
Đáng hay không là ở cách nghĩ và cách yêu của mỗi người, suy cho cùng Sâm Lan Hoàn cũng vì yêu không có được Mộc Hạ cho nên mới đánh mất, nhưng anh ta thật lòng thật tâm và cả suy nghĩ cũng chưa từng muốn hại chị em Mộc Băng.
Lưu Giai cũng là vì yêu mù quáng mà có kết cục, cô ta trước đây là vì sự yêu thương bao dung của Hàn Thiên Ngạo mà lầm tưởng Hàn Thiên Ngạo yêu cô ta, nhưng cô ta nào biết anh xem cô giống như Hàn Tư Nguyệt mà coi trọng.
Lưu Giai cũng chưa chắc thật tâm yêu Sâm Lan Hoàn, vì trong lòng và toàn bộ tâm tư của Sâm Lan Hoàn đều dành cho người khác, cô ta chính là không cam tâm cho nên mới nghĩ chỉ có cô ta là yêu Sâm Lan Hoàn.
Hứa Chí Quân cùng Hàn Thiên Ngạo có cùng một cách yêu đó là đem cô ấy như sinh mạng để yêu để bảo hộ, dù cho Hứa Chí Quân không có được Mộc Hạ nhưng cô chưa bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét hay đề phòng nữa, vì Hứa Chí Quân đã dùng tình yêu chân thành mà khiến Mộc Hạ nghĩ khác về anh.