Hôn Nhân Cao Cấp Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy


Cố Giao Giao nhận được cuộc gọi từ nhân viên điều dưỡng trong viện dưỡng lão vào ngày hôm sau.

Người bên kia nói với cô rằng họ đã tìm thấy hai cuốn album ảnh mà bà Tần đã đọc trước đó, vì vậy cô có thể qua xem chúng khi nào có thời gian.

Sau khi Cố Giao Giao đặt điện thoại xuống, cô yêu cầu Thẩm Khôn chở cô đến viện dưỡng lão.

Trên đường đến viện dưỡng lão, Cố Giao Giao nhờ Thẩm Khôn mua cho cô một chiếc bánh bí ngô.

Khi cô vào lại phòng của Tần Thục Lan, Tần Thục Lan vẫn như ngày hôm qua.

Bà thậm chí không thay đổi tư thế ngồi hay vị trí của mình sau một đêm.

Để không khơi dậy sự nghi ngờ của người khác, Cố Giao Giao không hỏi về album trước, mà nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tần Thục Lan, ngồi xổm xuống, đưa chiếc bánh bí ngô cô mua trên đường cho Tần Thục Lan, nói nhỏ, “Viện trưởng, đây là món người thích.

Bánh bí ngô con vừa mới mua, người có thể ăn thử không?”
Cố Giao Giao mở hộp bánh ra, hương thơm ngào ngạt tràn ngập căn phòng.

Tần Thục Lan vẫn không ngừng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, bất động thanh sắc.

Y tá vội vàng đúng dậy cầm lấy chiếc bánh bí ngô từ trong tay Cố Giao Giao, đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, cười nói, "Bà Tần từ trước đến nay không thích nói chuyện với người khác.

Cô đừng để ý, cô cứ để đồ ở đây, chờ một chút, bà ấy đói, tự nhiên sẽ ăn.”

Cố Giao Giao rơm rớm nước mắt ngước nhìn bà lão trước mặt.

Thấy cô như vậy, y tá không nhịn được lời khen nói, “Cô thật tốt bụng, cô ở đây một lát, tôi sẽ lấy album ảnh lại đây."
Cố Giao Giao lau nước mắt trên khóe mắt rồi gật đầu.

Sau khi người điều dưỡng đi rồi, Cố Giao Giao nhìn Tần Thục Lan trước mặt, cúi đầu hơi gợi lên khóe miệng.

Cô biết rằng bất kể ai sai người đến điều tra, cũng sẽ không đánh chủ ý lên bà lão với chứng bệnh Alzheimer trầm trọng.

Cũng may, lần này cô ta đã đích thân đến đây.

Một lúc sau, nhân viên điều dưỡng bước vào mang theo hai cuốn album ảnh, đưa cho Cố Giao Giao, "Đây là album ảnh mà bà Tần đã xem qua.

Về sau, bà Tân càng ngày càng không rõ ràng, nên trưởng viện điều dưỡng liền đem đồ của bà cất đi.

Thật may là tôi đã tìm thấy cái này ở ngoài kia.”
Cố Giao Giao vui vẻ cầm lấy album ảnh cười nhẹ, "Cảm ơn cô."
Người điều dưỡng nói, “Cô khách sáo quá, chuyện nên làm thôi, cô ở đây cùng với bà Tần, tôi có việc đi trước."
Cố Giao Giao gật đầu.

Khi người điều dưỡng rời đi, Cố Giao Giao tìm thấy một chiếc ghế đẩu cách xa Tần Thục Lan nhất, ngồi lên đó và cẩn thận xem qua cuốn album trên tay.


Cuốn album có đầy đủ các bức ảnh cũ, bao gồm ảnh của những thầy cô trong cô nhi viện, ảnh của những nhân sĩ xã hội, cơ quan chính phủ và các tổ chức phúc lợi xã hội đến thăm trại trẻ mồ côi để chia buồn và quyên góp.

Nhưng hình ảnh của những đứa trẻ trong cô nhi viện mới là nhiều hơn cả.

Cố Giao Giao nhìn từng người một cách cẩn thận và nghiêm túc.

Thật tiếc là Cố Giao Giao không tìm thấy bất kỳ bức ảnh nào của Mục Duyên Đình cho đến khi lật hết hai cuốn album.

Chẳng lẽ Mục gia cũng giống như Cố gia, đã phá hủy mọi dấu vết về cuộc sống của Mục Duyên Đình trong cô nhi viện sau khi đưa Mục Duyên Đình về?
Cố Giao Giao nghĩ rằng lần này chỉ có thể tay không trở về, cô lại nhìn Tần Thục Lan với một chút oán hận trong mắt.

Cuối cùng, cô cũng không bỏ cuộc, nhìn qua album một lần nữa, trong tất cả các bức ảnh trong album vẫn không có bóng dáng của Mục Duyên Đình, càng không có Hứa Niệm An.

Cố Giao Giao bắt đầu tự hỏi có phải tối hôm đó cô đã nhìn nhầm không, có lẽ Hứa Niệm An chỉ có một hình xăm bình thường trên mắt cá chân.

Trong lúc suy nghĩ, cô đưa tay xoa đi xoa lại những bức ảnh trong album.

Đột nhiên, cô phát hiện ra rằng có một bức ảnh được kẹp giữa hai bức ảnh.

Phát hiện này khiến Cố Giao Giao chấn động.


Cô lấy ra hầu hết các bức ảnh để xem có những bức ảnh khác ở giữa không.

Cuối cùng, cô cũng tìm thấy một bức ảnh ở giữa hai bức ảnh được chụp trong buổi gặp mặt của Hội chữ thập đỏ.

Trên ảnh là một bé trai và một bé gái.

Bé trai khoảng tám hoặc chín tuổi, bé gái chỉ khoảng năm hoặc sáu tuổi.

Bé trai tuy rằng không lớn, nhưng trên người quý khí đã sớm được phát ra một cách tự nhiên, trên người bé trai mặc một cái màu xanh lam, quần đùi màu đen, ăn mặc rất bình thường, nhưng khi mặc trên người của cậu bé thì hoàn toàn không thấy sự thấp kém.

Bé gái nhỏ bên cạnh có khuôn mặt tròn, cằm nhọn, các đường nét trên khuôn mặt đều tinh xảo, chỉ cần nhìn qua thôi là bạn sẽ biết đây là một mỹ nhân.

Cố Giao Giao đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy bức ảnh này, sau đó khóe miệng nở một nụ cười, nếu cô đưa bức ảnh này cho Mục Duyên Đình, anh ta sẽ phản ứng như thế nào?
Cố Giao Giao nghĩ về những khả năng trong tương lai, đôi mắt cô ta ánh lên ánh sáng sắc sảo.

.........
Bên kia, Cao Dương gõ cửa phòng làm việc của Mục Duyên Đình, sau khi được phép, anh ta bước vào với một xấp tài liệu.

Cao Dương đem tài liệu đặt lên trên bàn của Mục Duyên Đình, trầm giọng nói, "Thưa tiên sinh, đây là thông tin chúng tôi đã tra được về di chúc của Hứa lão gia."
Mục Duyên Đình đang phê duyệt văn kiện, nghe thấy lời nói của Cao Dương, đầu anh cũng không nhấc lên, nhàn nhạt nói, “Chuyện này An An phân phó cho cậu, cậu có thể trực tiếp báo cáo với cô ấy, không cần đến nói lại với tôi."
Cao Dương, “Thưa tiên sinh, phía trước tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng di chúc này liên quan đến nhà họ Trình, cho nên tôi nghĩ muốn nói với ngài trước."
Mục Duyên Đình đang ký tên thì khựng lại, ngước mắt lên nhìn Cao Dương, "Liên quan đến nhà họ Trình?"
Cao Dương gật đầu, “Theo lý thuyết, Trình gia là cổ đông lớn thứ hai của Thạch Ngọc Tường.

Không có gì ngạc nhiên khi Hứa lão gia có liên hệ với Trình gia.


Thực tế, bản gốc di chúc này dường như nó nằm trong tay Trình gia.”
Mục Duyên Đình nhướng mi, lập tức có hứng thú với chuyện này, đặt bút trên tay xuống, ngả người ra sau, tìm một tư thế thoải mái hơn, nhàn nhạt hỏi, “Tại sao di chúc lại nằm trong tay nhà họ Trình?"
Cao Dương nói, "Chuyện này cũng thật là kỳ lạ, chúng tôi đã điều tra ra rằng, sau cái chết của Hứa lão gia, có người đã lặng lẽ đưa phần di chúc này đến gửi ngân hàng ở Thụy Sĩ, cũng mua một chiếc két sắt ở ngân hàng để khóa lại.

Chìa khóa ban đầu do mẹ của Hứa tiểu thư là Hứa Tín nắm giữ.

Nhưng tôi không biết tại sao chìa khóa lại không đến tay Hứa tiểu thư sau khi Hứa Tín qua đời.

Ban đầu chúng tôi muốn lấy tư cách là người thừa kế đến ngân hàng báo mất chìa khóa và muốn ngân hàng sử dụng chìa khóa dự phòng để mở két.

Nhưng ngân hàng trả lời rằng chỉ có một chìa khóa của chiếc két và họ nói rằng chìa khóa đó không bị mất, vì cách đây một thời gian, có người đã đến ngân hàng và mở két bằng chìa khóa.

Hơn nữa sự thật chứng minh, người kia mới là người thừa kế thực sự của di chúc.”
Các ngân hàng ở Thụy Sĩ luôn bảo mật rất tốt.

Nếu Cao Dương không đưa ra danh tính của Mục Duyên Đình, e rằng họ sẽ không bao giờ phát hiện ra những điều này.

Mục Duyên Đình yên lặng nghe Cao Dương nói, ánh mắt lạnh lùng, anh lặp lại thông tin mấu chốt, “Người thừa kế thực sự? Ý của bên ngân hàng, nghĩa là An An không phải người thừa kế thực sự.”
Cao Dương có chút không rõ nói, "Trừ khi có hai người thừa kế.”
Mục Duyên Đình cầm cốc cà phê trên bàn lên, nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói, “Nói tiếp.”
Cao Dương nói tiếp, "Biện pháp bảo mật của ngân hàng Thụy Sĩ có thể nói là tốt nhất thế giới.

Sau khi chúng tôi đã thông mối quan hệ, cuối cùng họ cũng tiết lộ cho chúng tôi một tin rằng người sở hữu chiếc chìa khóa họ Trình, còn rất trẻ, nhưng khi di chuyển thì chỉ có thể dựa vào xe lăn.”
Mục Duyên Đình đặt cốc cà phê trên tay xuống, lộ ra nụ cười nhạt, anh mỉm cười, giọng nói thanh lãnh, không nghe được cảm xúc của anh, đạm mạc nói ra ba chữ, “Trình Gia Hợp."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận