Tiếng bước chân chậm rãi đi về hướng Hứa Niệm An, Hứa Niệm An chỉ cảm thấy sau lưng như có một mũi tên bay tới, nhịp tim tăng nhanh, ngón tay cầm tờ báo cáo dần dần dùng sức, suýt chút nữa bóp nát tờ giấy trong tay.
Ngay khi cô nghĩ rằng mình đã bị bắt tại trận, Mục Duyên Đình quay qua và dẫn nhóm người vào một lối khác.
Nhận thấy mọi người đã đi xa, Hứa Niệm An thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng chỉ qua một đêm, người đàn ông như vậy sao có thể nhớ đến một người nhỏ bé như mình.
Hứa Niệm An cười chế nhạo, xoay người đi ra khỏi bằng lối khác của bệnh viện.
Người đàn ông đó quá nguy hiểm, cho dù tối hôm qua anh ta vừa cứu cô, nhưng cô không muốn liên quan gì đến anh ta.
Hứa Niệm An bước ra khỏi bệnh viện, bỏ vào túi xách biên bản giám định, vừa định đi qua bên đường bắt xe, trước mặt đột nhiên xuất hiện hai người.
Anh ta khá lịch sự với Hứa Niệm An và nói với giọng công thức.
“Thưa Hứa tiểu thư.”
Hứa Niệm An sững sờ, nhưng sau cùng, cô không thể trốn thoát.
Chiếc Maybach phiên bản giới hạn đỗ cách đó không xa và trông cực kỳ chói mắt giữa dàn xe.
Cho dù trong lòng không muốn, Hứa Niệm An cũng chỉ có thể cắn chặt răng đi về phía chiếc xe.
Thậm chí cô cảm thấy nếu bây giờ từ chối, hai vệ sĩ sẽ đánh cô không một chút do dự, rồi cũng giống như đêm qua, bị ném vào cốp xe.
Hứa Niệm An đứng bên xe chần chừ một lúc, một vệ sĩ đã chủ động giúp cô mở cửa xe, làm động tác hỏi thăm, Hứa Niệm An cố nhịn, cuối xuống đi vào.
Ngày khi cô bước vào, cảm giác áp bức mạnh mẽ lại ập đến.
Mục Duyên Đình dựa vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, tay Hứa Niệm An đẫm mồ hôi, cô nắm chặt tay, yên lặng ngồi vào mép cửa xe, giữ khoảng cách càng xa càng tốt để giảm thiểu cảm giác tồn tại.
Cô không dám thở mạnh vì sợ làm phiền anh.
“Ngồi xa như vậy để làm gì?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trong xe.
Hứa Niệm An giật mình nhìn nghiêng, chỉ thấy Mục Duyên Đình vẫn đang nhắm mắt, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ.
Hứa Niệm An không nhịn được nhìn anh nhiều hơn.
Tối hôm qua không có thời gian nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện đôi môi của anh sắc sảo, đầy đặn, hồng hào, cực kỳ gợi cảm.
Hứa Niệm An đột nhiên nhớ tới tối hôm qua, chính là môi gợi cảm này đã hôn khắp người mình… Hứa Niệm An cảm thấy trên mặt nóng bừng, vội vàng lắc đầu, đuổi đi những suy nghĩ lung tung không nên có.
“Đến đây.” Mục Duyên Đình nhắm mắt lạnh đạm nói.
Hứa Niệm An có chút tò mì nhìn thấy anh cách xa mình nhắm mắt dưỡng thần.
Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cô cắn cắn môi nhích từng chút về phía Mục Duyên Đình, cười chào hỏi, “Mục tiên sinh, thật là trùng hợp.”
Mục Duyên Đình mở mắt ra, dùng ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng nói, “Trốn tôi?”.
Khi bị người ta vạch trần tại chỗ, Hứa Niệm An chỉ có thể cười, “Mục tiên sinh nói đùa, ngài là cứu tinh của tôi, làm sao tôi có thể tránh ngài được? Chỉ là trong bệnh viện có rất nhiều người.
Tôi thực sự không để ý thấy ngài.”
Mục Duyên Đình nhìn cô thích thú, “Em không để ý đến tôi, sao em biết vừa rồi tôi đang ở trong bệnh viện?”
Hứa Niệm An muốn cắn đứt lưỡi mình, đây không phải là không đánh đã khai sao?
Đôi mắt Mục Duyên Đình dần dần lạnh đi, anh đưa tay ra vuốt ve môi cô, dùng ngón tay mỏng manh xoa xoa đôi môi đỏ mọng của cô, nhẹ giọng nói, “Tôi không thích phụ nữ nói dối.”
Hứa Niệm nâng thân mình lên, cô thật sự không muốn nói dối, nhưng cũng không muốn bị người đàn ông này chơi xỏ, bản năng của người phụ nữ mách bảo cô rằng một khi đã dính vào anh thì cô sẽ vạn kiếp bất phục.
Đầu ngón tay ấm áp của anh áp lên môi, Hứa Niệm An chỉ cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, không nhịn được khẽ cắn môi dưới.
Mục Duyên Đình ánh mắt tối sầm lại, hắn lạnh lùng nói, “Hôn tôi.”
Cái quái gì thế?
Đầu óc cô nhất thời trống rỗng, Hứa Niệm An còn tưởng rằng mình nghe nhầm, “Anh nói cái gì?”
Mục Duyên Đình nhìn cô, giọng nói so với lúc trước lạnh hơn một chút, “Hứa tiểu thư có vẻ thích để tôi nói chuyện hai lần.”
Đây là một cảnh cáo.
Trong lòng Hứa Niệm An có một nỗi xấu hổ không nói nên lời.
Cho dù cô bé nhỏ vô lực trước mặt anh, cũng không có nghĩa là có thể để anh chơi đùa.
Nhưng cô không thể làm mất lòng anh, vì vậy cô phải tìm một cái cớ ngụy biện, “Tôi vừa mới rồi khỏi bệnh viện, trên người có vi khuẩn.
Mục tiên sinh là người cao quý, nên tốt hơn đừng nên tiếp xúc.”
Mặt cô đỏ bừng, rõ ràng là đang tức giận.
Đôi mắt của cô sáng và sống động, và khi tức giận chúng có vẻ nhanh nhẹn hơn.
Nhưng trong khoảnh khắc, sự kiên nhẫn của Mục Duyên Đình đã cạn kiệt, anh đưa ngón tay vào mái tóc dài của cô, đột nhiên dùng sức, và ngay sau đó, Hứa Niệm An đã bị anh ôm vào lòng.
Anh cúi đầu cắn môi cô.
Hứa Niệm An kêu lên một tiếng đau đớn, và Mục Duyên Đình nhân cơ hội cạy răng cô ra, tiến thẳng vào, khơi dậy chiếc lưỡi nhỏ và kiêu vũ cùng nó.
Nụ hôn của anh thật kiêu ngạo và không thể từ chối.
Hứa Niệm An như bị sấm sét đánh trúng, cả người bị Mục Duyên Đình giam trong vòng tay không thể nhúc nhích, nhíu mày không biết dũng khí ở đâu, giơ tay lên muốn đánh anh.
Anh dường như đã đoán trước được điều đó, lật người đè cô xuống dưới thân mình, tay kia cố định hai tay của Hứa Niệm An trên đỉnh đầu.
Hứa Niệm An vừa lo lắng vừa tức giận, trong không gian nhỏ như vậy, cho dù ghế sau và đằng trước đã có vách ngăn, nhưng động tĩnh lớn như vậy, phía trước người lái xe không có khả năng không nghe thấy được.
Giọng Hứa Niệm An vốn đã mang theo vài phần ôn nhu cùng tức giận, “Thưa tiên sinh, tiên sinh hãy buông tay ra…”
Vài phút sau, Mục Duyên Đình chống cánh tay của mình rời khỏi người cô, tựa hồ tâm tình tốt hơn nhiều.
Thậm chí còn phá lệ cùng Hứa Niệm An giải thích một câu, “Em không có nó trong miệng cũng không sao.”
Ngay cả khi đây không phải là một lời giải thích nào cả.
Hứa Niệm An nằm ngửa ở băng ghế sau, ngây người nhìn anh, nghĩ rằng người đàn ông này có thể bị bệnh.
Bây giờ trong đầu cô có một câu hỏi, người đàn ông này, anh ta muốn làm gì?
Những gì anh ta đang làm bây giờ hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết và chấp nhận của Hứa Niệm An trong hai mươi bốn năm qua, cô cảm thấy có một số điều cần phải nhấn mạnh lại.
Hứa Niệm An chỉnh sửa quần áo, ngồi dậy, nghiêm túc nói với Mục Duyên Đình, “Mục tiên sinh, có lẽ ngài hiểu lầm một chút rồi.
Tôi đã kết hôn rồi.
Tôi không phải là loại phụ nữ như ngài tưởng tượng, cũng không phù hợp với thân phận và địa vị của ngài đâu? Ngài không nên có bất kỳ điều gì liên quan với một người phụ nữ như tôi.”
Mục Duyên Đình yên lặng lắng nghe cô nói, trên mặt không có biểu cảm gì ngoại trừ thờ ơ.
Anh nói, “Vậy thì nói cho tôi biết, em là loại phụ nữ nào?”
Hứa Niệm An sửng sốt.
Ý nghĩa của điều này rất rõ ràng, anh không quan tâm cô là loại phụ nữ như thế nào, điều khác biệt duy nhất là anh có muốn hay không.
Quả nhiên, Mục Duyên Đình nói tiếp, “Với tôi, không có chuyện không nên, chỉ có chuyện tôi muốn nghĩ về nó hay không thôi.” Anh nói xong, đột nhiên cuối đầu nhìn xuống Hứa Niệm An, “Còn nữa, hãy nhớ kỹ, em là của tôi, đêm qua tôi không muốn em, không có nghĩa là tôi sẽ không muốn trong tương lai.”