Lúc này, tôi vẫn ngồi đợi ở sân bay, chẳng hay biết chuyện gì sắp sảy ra.
Đã gần đến giờ lên máy bay rồi!
"Kính thưa các quý hành khách xin lưu ý, chuyến bay… "
Tôi ngồi dậy, kéo va-li lại xếp hàng ở lối vào có cổng dò kim loại.
Bỗng nhiên một đám người mặc vest đen ập vào trong sân bay, hô hào chia từng nhóm:
“Đội một qua bên kia, đội hai sang bên này, còn đội ba thì đi theo tôi!” - Một trong số những người đó lên tiếng.
Tôi ý thức được chắc chắn có chuyện gì rồi, bèn cầm lấy cái mũ đang để trên va-li đội vào, cụp nhẹ đầu xuống.
Còn ba người nữa là đến tôi rồi, không thể đang thành mà bại được.
“Có phải thiếu phu nhân không?” - Giọng nói từ đằng sau vọng đến, tiến lại gần tôi.
Tôi lo lắng nắm chặt tay này với tay đang cầm tay kéo va-li để cố giữ bình tĩnh, còn hai người nữa thôi.
“Xin hỏi một chút, cô gái phía trước đội mũ kéo va-li trắng kia!” - Giọng nói ngay bên cạnh, ngay đằng sau tôi.
“Cô ngẩng đầu lên, bỏ mũ ra một chút có được không?”
Vẫn còn một người nữa, một người nữa là đến lượt tôi.
“Này cô…” - Cái tên đó chưa kịp nói hết, chiếc mũ tôi đang đội bị một bàn tay vươn tới tháo nó xuống.
Theo phản xạ, tôi vội lấy tay che mặt lại.
Một giọng nói ớn lạnh vang lên bên tai: “Chà, chơi trốn tìm vui quá nhỉ?”
Tôi nhận ra được, là giọng Tần Ngạn.
Tôi càng lo lắng và sợ hãi hơn, cứ làm như không quen biết đi.
Đến lượt tôi rồi! Tôi nhanh bước, đi đến trước cổng dò kim loại thì bị Tần Ngạn vươn tay ra lôi lại.
Lần này thì nhìn rõ mặt rồi, tôi ngơ ra nhìn người đàn ông cao to, hai tay đang giữ chặt đôi vai của mình trước mặt.
Tôi sợ hãi nhìn anh ta, dù sợ nhưng đã quyết định bỏ trốn.
“Phu nhân! Em thích chơi trốn tìm quá nhỉ?”
Tim tôi đập thình thịch thình thịch, chẳng phải vì rung động đâu mà là vì sợ, Tần Ngạn nở một nụ cười ma mị nhìn thẳng vào tôi.
Tôi sợ đến nỗi dùng móng tay cấu vào tay kia để cố giữ bình tĩnh.
“Nếu em đã thích chơi trò chơi như vậy thì về nhà tôi chơi với em trò khác thú vị hơn nhé?”
Nói rồi, Tần Ngạn nắm lấy tay tôi, vắt tay tôi qua vai anh, người hơi khom xuống bế tôi lên.
Tôi giật mình giãy giụa, về nhà chỉ có chết thôi.
“Bỏ tôi ra!” - Tôi hét lên.
Vệ sĩ cầm lấy va-li của tôi kéo đi theo.
Tần Ngạn ném tôi vào ghế sau trong xe, anh cũng vào ghế sau rồi đóng “sầm” cửa lại.
Tôi nhanh tay mở cửa xe bên kia.
“Lạch cạch lạch cạch”, không mở ra được?
Tần Ngạn nắm vai tôi, kéo tôi dựa vào ghế: “Vô ích thôi, bị khóa rồi!”
Anh ta dùng tay bóp chặt hai bên má, tôi sợ hãi không dám hó hé nửa lời.
Trần Úc khởi động xe rồi lái về biệt thự.
Đến nơi, Tần Ngạn bắt đầu bộc phát cái “bản tính đó” rồi, anh ra đá sầm cửa xe ra.
Kéo tay tôi sải bước lớn đi vào trong.
Mặc kệ người giúp việc và cô Trương đang cúi chào, Tần Ngạn chẳng thèm nhìn qua mà kéo tôi đi thẳng lên phòng anh.
Đến nơi, anh ta khóa trái cửa phòng, quăng tôi lên giường như quăng đồ vật.
Tôi ngã ngửa:
“Anh điên à?” - Tôi hét lên.
Anh ta cởi áo khoác vest đang mặc ra, cởi luôn chiếc áo ghi lê mặc bên trong.
Tay tháo vát, nới lỏng chiếc cà vạt lại không ngừng cởi khuy cài áo sơ mi.
Tôi hốt hoảng, lồm cồm bò dậy lùi về sau.
“A… Anh định làm gì?”
Tần Ngạn ghì đầu gối chân xuống giường, áo anh ta cởi hết sạch vứt xuống sàn, tôi sợ hãi co ro ở mép giường.
Anh tiến tới lại gần tôi, lại gần hơn nữa.
Tôi quơ đại tay, cầm lấy cây bút mài đang để trên bàn cạnh giường, luống cuống mở nắp bút ra, cầm nó bằng hai tay chĩa thẳng về phía Tần Ngạn.
“A… Anh đừng… đừng có lại đây!” - Giọng tôi run run.
Đã vậy, Tần Ngạn còn cười khẩy: “Gì đây? Em muốn mưu sát chồng mình à?”
Anh tiếp tục tiến lại gần, tôi sợ hãi ném cây bút vào người anh ta rồi đứng dậy luống cuống chạy ra phía cửa.
Nhưng đâu có được? Còn chưa kịp chạy đến cửa đã bị Tần Ngạn lôi lại, anh ta đè hai tay tôi xuống giường, cúi sát mặt anh lại gần mặt tôi.
“Tôi cho em chạy chưa?”
Tôi lườm: “Anh bị điên à?”
Dù sợ Tần Ngạn nhưng mà tôi vẫn nói chuyện hỗn với anh ta như vậy cho được? Anh ta cười nhẹ, lại từ từ sát mặt xuống.
Mắt anh cụp xuống, bờ môi của anh khẽ đặt nhẹ lên đôi môi của tôi một cái chạm.
Tôi ngơ ra, vậy là vừa nãy Tần Ngạn mới hôn tôi ư? Anh bắt đầu nồng cháy và mảnh liệt hơn, như bị đôi môi ấy cuốn hút mà không ngừng hôn thật sâu, khám phá bên trong nụ hồng đó.
Môi tôi không thoa son mà đỏ chót như màu hoa hồng vậy.
Anh dịu dàng vuốt ve mái tóc đen dài của tôi, thủ thỉ bên tai: “Vợ muốn trốn anh à?”
Tôi im lặng, như vẫn đang tận hưởng nụ hôn mới xảy ra vừa rồi của Tần Ngạn vậy? Đúng là điên thật mà! Không thấy tôi trả lời, Tần Ngạn nghiêng đầu qua, cắn nhẹ lên cổ của tôi.
Lần này không đau như lần trước.
Bờ môi anh cứ như cơn mưa vậy, giội tới tấp từ đôi môi cho đến bờ vai mảnh mai của tôi.
Để lại không biết bao nhiêu là dấu đỏ trên khắp cơ thể.
Lực tay anh không còn dịu dàng như lúc đầu nữa, thay vào đó là một sức mạnh mạnh mẽ, thôi thúc anh hãy chiếm lấy cơ thể người con gái đang nằm dưới thân thể anh.
Tôi khá mẫn cảm, mặt và vành tai đỏ ửng cả lên, cố đẩy Tần Ngạn ra.
“Từ… Từ từ đã, tôi… tôi có cảm giác kì lạ lắm!” - Giọng tôi gấp gáp.
Như có cái gì đó thôi thúc tôi vậy, tim bắt đầu đập thình thịch, nội tâm như đang gào lên: “Nào, hãy trao cơ thể mình cho người đàn ông đấy đi!”
Tần Ngạn vẫn thủ thỉ bên tai tôi: “Vợ muốn anh à?”
Khóe tai tôi đỏ ửng cả lên, quay mặt qua một bên vì xấu hổ.
Vậy mà tôi lại làm ra biểu cảm như vậy trước mặt người đàn ông này? Anh từ từ mò mẫm, mân mê, khám phá cơ thể tôi.
Ham muốn của anh ngày càng mảnh liệt hơn, nó khiến trái tim tôi như tan chảy vậy? Có lẽ… tôi đã thật lòng yêu Tần Ngạn mất rồi!.