Tôi vội vàng để điện thoại xuống dưới gối. Tần Ngạn đi lại, nâng cằm tôi lên.
Tôi bình tĩnh nhìn anh, nhìn thẳng vào đôi mắt đó.
“Bây giờ tra tấn thể xác không còn hữu hiệu với cô nữa nhỉ?”
Mặt tôi đơ như khúc gỗ, như một thói quen, nói: “Muốn làm gì thì làm nhanh đi, tôi còn phải nghỉ ngơi!”
Tần Ngạn cười khẩy, nhếch mép nhìn tôi. Anh ta lạnh giọng khiến người khác không rét mà run:
“Vậy chúng ta tra tấn tinh thần nhé?”
Tôi ngơ ngác nhìn, vậy là có ý gì?
Tôi đau lòng hỏi anh ta:
“Bây giờ có thể buông tha cho tôi được chưa? Chẳng lẽ vẫn còn chưa đủ thỏa mãn anh à?”
Tần Ngạn túm tóc tôi, sát mặt lại hét to: “Nhiêu đó thì nhằm nhò gì? Tôi còn muốn cô đau khổ hơn cả chết kìa!”
Tôi giật mình, tôi chưa hề tổn hại anh ta đúng chứ? Vậy tại sao lại đối xử như vậy với tôi?
Tôi hỏi: “Tôi chưa hề làm hại anh, tại sao lại không thể buông tha tôi?”
Tần Ngạn nhếch mép: “Cô chưa làm gì nhưng mẹ cô thì có đó!”
Tôi sửng sốt, lập tức hỏi anh ta: “Ý anh là sao?”
Tần Ngạn đổi sắc mặt, cau có chỉ tay vào mặt tôi, hét: “Là mẹ cô…”
“Giết mẹ tôi!” - Tần Ngạn lại chỉ vào chính anh ta, tôi trợn tròn mắt, trong lòng bắt đầu sợ hãi.
“Tôi không tin!” - Tôi dõng dạc đáp lại.
Tần Ngạn cầm cổ tay lôi tôi xuống phòng anh, chân tôi cứ vậy mà không tự chủ liền bước theo. Anh mở máy tính xách tay đang để trên bàn ra, cắm một cái USB vào. Lập tức có một file hiện lên màn hình, Tần Ngạn chỉ con trỏ ấn vào đó, một đoạn video của camera giám sát hiện lên.
Đó là bãi đổ xe, chiếc xe đậu thứ 2 kia là xe của mẹ Tần Ngạn. Tôi xem đoạn video, tài xế rời đi rất gấp gáp, có lẽ là đi vệ sinh. Chỉ một lúc sau mẹ tôi xuất hiện, đến khúc này tôi bỗng run tay. Mẹ tôi đi lại gõ cửa sổ xe, nói gì đó khiến mẹ Tần Ngạn mở cửa xe ra cho bà ấy vào. Nhưng chỉ mấy giây sau, trên tay mẹ tôi cầm một sợi dây thừng siết cổ mẹ Tần Ngạn, dùng sức kéo người phụ nữ đang ngồi trong xe ló ra ngoài. Tôi che miệng lại, nước mắt bắt đầu tuôn ra. Chỉ một lát sau tài xế quay lại, thấy mẹ Tần Ngạn vẫn ngồi đó, tưởng rằng bà đã ngủ nên bắt đầu lái xe mà không biết bà ấy đã chết và phanh xe đã bị phá hỏng.
“Mẹ cô bỏ thuốc sổ vào đồ uống cho tài xế riêng của mẹ tôi đau bụng muốn đi vệ sinh, bà ta là người trực tiếp giết hại mẹ tôi vì ghen ghét bà ấy đã cướp mất mối tình đầu của mình!” - Tần Ngạn chỉ thẳng vào mặt tôi.
Nước mắt tôi rơi lã chã, Tần Ngạn nắm chặt bả vai tôi lay mạnh: “Sao nào? Không phải cô sợ tôi vì tôi là hung thủ giết người à?”
“Mẹ cô cũng đã giết người đấy?”
Tôi im lặng, rặn mãi chẳng nói được lời nào, cổ họng cứ như bị đóng băng vậy. Tần Ngạn cười đểu nhìn tôi:
“Sao? Không nói nên lời à? Có biết vì sao hơn ba tháng trước khi tôi trở về liền thay đổi thái độ đối với vô không?”
Tôi khó hiểu nhìn anh.
“Đó là bởi vì tôi muốn cô phải gánh mọi lỗi lầm của mẹ cô, tôi phải chơi đùa cô cho cô sống không được yên ổn!”
Tôi giơ tay lên, giáng cho người đàn ông trước mặt một cái bạt “Chát”.
“Khốn nạn!” - Tôi hét thẳng vào mặt anh ta.
Tần Ngạn đưa tay lên sờ má, lại dùng lưỡi liếm môi nở một nụ cười quái dị. Anh xoa xoa một bên mặt, nhìn tôi:
“Có thế đã không chịu được rồi à?”
“Chưa đâu, trò chơi mới chỉ vừa bắt đầu thôi. Và bây giờ mới là lúc tôi bắt mẹ cô phải trả giá cho việc bà ta đã làm!”
Tôi hoảng loạn, đổ mồ hôi, túm lấy cánh tay Tần Ngạn hỏi: “Anh định làm gì bà ấy?”
Anh ta ngước xuống nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo đến mất dần lí trí, anh im lặng.
“Rốt cuộc là anh định làm gì hả?” - Tôi hét lên, bấu mạnh vào tay anh.
“Chẳng phải hôm nay bà ta sẽ đi công tác qua đèo YY à?”
Tôi ngạc nhiên, hỏi: “Sao anh biết?”
“Ở giữa con đèo có một khúc cua tay áo, tôi chỉ là phá hỏng phanh xe của bà ta thôi!”. đam mỹ hài
Nước mắt tôi tuôn ra, quỳ rạp xuống sàn, ngước mắt lên nhìn Tần Ngạn.
“Anh dừng lại đi nếu không bà ấy sẽ chết mất… hức, tôi cầu xin anh đấy!”
Giọng tôi run run, nắm lấy ống quần anh ta. Vẫn là ánh mắt lạnh lẽo ấy, anh ta nhìn tôi:
“Muộn rồi!”
Tôi bật khóc nức nở, nắm tay lại đánh vào chân Tần Ngạn. Tôi không còn giữ được bình tĩnh nữa, gào khóc van xin anh:
“Anh tha cho bà ấy đi…, tôi cầu xin anh, anh muốn tôi làm gì cũng được…”
“Anh dừng lại đi!” - Tôi hét lên trong vô vọng.
Sao trái tim tôi lại đau đớn như thế này, khó thở quá. Tần Ngạn vẫn chẳng hề lay động, vẫn là cái bộ dạng lạnh lùng ấy. Tôi lấy tay quệt nước mắt, lồm cồm đứng dậy lao ra khỏi biệt thự. Tần Ngạn thấy thế liền vội vàng chạy theo. Tôi chạy ra cổng, thấy chiếc Rolls-Royce Phantom của Tần Ngạn đậu ở đó, bên trong còn có Trần Úc đang ngồi ở ghế lái đợi. Tôi mở cửa xe lôi Trần Úc ra rồi lên xe, khởi động cần số, đạp ga phóng thẳng về phía trước, là con đường đi đến đèo YY. Tần Ngạn chạy ra đến nơi, nhìn Trần Úc, nói:
“Lấy xe khác, đuổi theo cô ấy!”
“Vâng!”