Hôn Nhân Chớp Nhoáng Quấn Quýt Chồng Yêu


Cô cúp điện thoại, anh cũng vừa lúc đi vào: "Mới có một ngàn vạn, đã khiến nhà họ Hoa tự gϊếŧ lẫn nhau rồi?"
Anh biết rõ đây là loại con gái hám giàu, gả cho anh, chỉ vì tiền.
Cô kinh ngạc, sau đó lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh : "Tiền chính là một ác ma, có thể mê hoặc nhân tâm, khiến cho người ta mất đi nhân tính và tình thân, biết làm sao được?"
"Cô chẳng lẽ không yêu tiền?" Anh nói giọng trào phúng, vẻ mặt khinh bỉ.
“Yêu chứ! Sinh ra trong thế giới ham muốn vật chất này, không có tiền nửa bước cũng khó đi.

Ai nói mình không ham tiền, đó chính là giả dối.” Hoa Hiểu Bồng thản nhiên, không chút do dự nói
Cô quả thật cần tiền, sở dĩ cô đồng ý thay chị gả vào, chính là vì để có tiền chữa bệnh cho em trai.
Cô trực tiếp như vậy làm cho Lục Cẩn Ngôn hơi kinh ngạc, anh thích cô thẳng thắn, nhưng vẫn chán ghét và khinh bỉ: "Tôi cho riêng cô một trăm triệu, cô cuốn gói cút xéo khỏi đây, thế nào?"
Được!
Ở trong lòng Hoa Hiểu Bồng trả lời.
Cô rất tình nguyện làm như thế, đừng nói là một trăm triệu, dù chỉ có một ngàn vạn, cô cũng đồng ý.
Một ngàn vạn chữa bệnh cho em trai là dư sức.
Cô cũng không cần ở đây bị Tu La Ma Vương ức hiếp.
Nhưng cô biết rõ, chuyện này anh ta không làm chủ được.
Hôn ước này là do ông cụ nhà họ Lục đích thân định ra, nghe nói còn viết trong di chúc, anh ta căn bản không có quyền hủy bỏ được.
Hơn nữa chỉ cần cô rời khỏi, nhà họ Lục sẽ lập tức thu hồi sính lễ lại.
"Đừng làm rộn, anh Lục, anh và tôi đều biết, chúng ta kết hôn là vì hoàn thành nguyện vọng của ông nội, chúng ta đều không có tư cách làm trái ý của ông được."
Cô nhẹ nhàng nói một câu, liền trúng tim đen, khóe miệng Lục Cẩn Ngôn hơi khựng lại.
Anh quả thật không thể làm trái nguyện vọng của ông nội, mà đứa con gái tham tiền hám giàu cũng không chủ động rời đi.
Đành phải để cho cô nếm đầy đủ tư vị đến địa ngục, cô mới có thể biết khó mà lui.
"Hoa Mộng Lê so với cô còn tự biết thân biệt phận, tôi sẽ khiến cô vì quyết định này mà trả giá thật lớn."
Trong cơ thể anh tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, khiến cả người Hoa Hiểu Bồng gần như muốn đóng băng.
Cô có thể tưởng tượng hình dạng cuộc sống sau này, nhưng vì em trai, có dày vò, cô cũng nhẫn nhịn chịu đựng.
Buổi chiều, Lục Cẩn Ngôn không cùng cô đi đăng ký, anh vứt cô ở bàn ghi danh rồi nghênh ngang rời đi, may là bà Lục an bài một trợ lý ở bên cạnh, nếu không chỉ có một mình cô thật không biết làm gì.
Nhà họ Lục đã gọi trước nên không làm gì nhiều, thủ tục đăng kí cũng suôn sẻ, ảnh chụp là photoshop, chỉ là cô có chút xấu hổ.
Sau khi trở về, cô chính thức được sắp xếp vào phòng của Lục Cẩn Ngôn.
Buổi tối Lục Cẩn Ngôn mới trở về, anh vừa vào cửa, đã bị bà Lục gọi lại.
"Cẩn Ngôn, mẹ biết con không hài lòng chuyện hôn sự này, nhưng đây là nguyện vọng của ông cụ, chúng ta không có cách nào thay đổi.

Quan trọng nhất là, thân thể bà cụ càng ngày càng kém, bác sĩ nói có thể gắng không nổi qua mùa đông này, bà cũng ngóng trông lúc sinh thời có thể nhìn chắt trai sinh ra.

Con phải nắm chặt lấy, nhanh cho Hoa Hiểu Bồng mang thai, đến khi sinh nhóc con rồi, thỏa mãn tâm nguyện của ông bà xong, sau này muốn xử lý Hoa Hiểu Bồng như thế nào cũng không sao cả."
Bà ta vốn không định đón nhận người con dâu này, đợi đến khi hoàn thành xong trong di chúc của ông cụ, cô ta liền cút xéo.
Lục Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm mẹ mình, anh đồng ý kết hôn, chỉ là vì bà nội, hi vọng bà vui vẻ, thì có thể khá hơn.
Trong phòng, Hoa Hiểu Bồng ngồi ở trên ghế sofa, lo lắng bất an.
Cô buồn ngủ nhưng không dám ngủ, không muốn lại bị nhấc xuống giường, cô và Lục Cẩn Ngôn phải phân chia địa bàn mới được.
Lục Cẩn Ngôn đẩy cửa ra, đi thẳng tới trước mặt cô, vứt cho cô một tờ giấy.
"Đây là thỏa thuận tài sản, nhanh kí."
Cô mở ra, nhìn thoáng qua, điều khoản bên trong như kiến hôi, lít nha lít nhít.
Nói đơn giản, chính là sau hai năm, cô phải li dị vô điều kiện, đồng thời tay trắng ra khỏi nhà, một cắc bạc cũng không được lấy.
"Tôi có thể không cần tiền của anh, nhưng phần thỏa thuận này, tôi không ký."
Sính lễ một ngàn vạn đã đủ trả nợ và cho Tiểu Phong chữa bệnh, cô không cần thêm tiền nữa.
Điều duy nhất phải làm là duy trì đoạn hôn nhân này, để tránh cho nhà họ Lục không lấy sính lễ lại.
Trước khi đến đây, cô đã hỏi qua luật sư, nếu như li dị, nhà trai có quyền yêu cầu nhà gái trả sính lễ, hơn nữa với quyền thế ngất trời của nhà họ Lục, không có một quan toà nào dám phán bọn họ không được trả.
"Là nhà họ Lục cưới cô, không phải tôi, nếu như cô muốn sống những tháng ngày sống không bằng chết, tôi có thể tác thành cho cô!" Anh uy hiếp phun ra từng chữ.
Hoa Hiểu Bồng âm thầm nắm chặt nắm đấm.
Trước khi đến, cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Mặc dù anh ta giảm cân, thay đổi khuôn mặt, bề ngoài không giống trước kia, nhưng một thân cổ quái, dị thường, không có chút khác nhau.
"Hôn ước chính là hứa hẹn, nếu đã tuân theo thì không nên vi phạm." Cô ung dung trả lời, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Một tia khát máu tàn bạo từ trong mắt anh chợt lóe lên : "Tốt, vậy thì thực hiện nghĩa vụ của cô đi."
Anh nắm cánh tay cô, lôi cô dậy từ trên ghế sofa, vung mạnh một cái, cô lảo đảo té nhào trên giường lớn.
"Anh...!anh muốn làm gì?"
Cô kinh sợ, định ngồi lên thì lại bị anh đè xuống từ phía sau.
"Đêm tân hôn, không phải cô nên hầu hạ ông đây sao?"
Anh như một toà núi lớn nặng nề, đè ép cô ở phìa dười, khiến cô không thể nhúc nhích.
"Không được!" Cô sợ hãi.
Lần trước ở trong khách sạn, bị người đàn ông kia cưỡng bức, cô đã đau đớn đến suýt chút nữa muốn chết đi, cô không muốn lại xuất hiện một lần nữa.
Hơn nữa anh là gay, chỉ làm với người đàn ông, sao có thể đụng vào người phụ nữ chứ?
Lục Cẩn Ngôn cười xì một tiếng, nắm áo ngủ cô, thô bạo kéo một cái, áo ngủ liền bị xé rách thành hai nửa, trượt xuống khỏi người cô.
Đây là lần thứ hai anh nhìn thân thể cô, lần đầu tiên là ở trong phòng tắm.
Dáng người cô không tệ, lồi lõm đều có, đường cong tuyệt đẹp.
Trong phút chốc, adrenaline[1] của anh đã vượt giới hạn.
[1] Adrenaline còn có tên gọi khác là Epinephrine.

Đây là một hormone được tuyến thượng thận bài tiết vào trong cơ thể.

Adrenaline được giải phóng vào máu và có vai trò như các chất trung gian hóa học.

Đồng thời, nó giúp truyền tải xung thần kinh cho nhiều cơ quan khác nhau trong cơ thể.
Cho tới bây giờ anh đối với phụ nữ đều không có hứng thú, hai mươi sáu năm chỉ chạm qua một cô gái, chính là năm ngày trước ở khách sạn Hilton.
Cô gái kia cho anh cảm giác rất tốt.
Hoa Hiểu Bồng vừa thẹn vừa giận, cô cảm thấy khuất nhục, cảm thấy sợ hãi, cô muốn giãy dụa, thế nhưng tư thế xấu hổ này, khiến cho cô không có chút sức lực nào.
"Không nên đụng tôi, tôi không được!" Nước mắt từ trong mắt rơi xuống, một giọt một giọt thấm vào drap giường.
Lục Cẩn Ngôn không có một chút thương tiếc, duỗi bàn tay, xé vật che đậy cuối cùng thành mảnh nhỏ.
Làn da người phụ nữ tinh tế mà nhẵn bóng, tạo cảm giác mềm mại khi vuốt ve, khiến cho anh nghĩ tới cô gái xa lạ trong khách sạn kia.
Trong màn đêm đen, cô cũng ở dưới người run rẩy, khóc thút thít như thế này.
Trong lúc suy nghĩ, vẻ thương tiếc chưa bao giờ có chợt xuất hiện trên mặt anh, động tác bên dười cũng theo đó nhẹ nhàng.
Thân thể của cô gái rất căng khít, nhưng không có trở ngại theo như dự đoán.
Anh kịch liệt làm lại, hai hàng lông mày rậm dữ tợn nheo lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui