Hôn Nhân Chớp Nhoáng Quấn Quýt Chồng Yêu


Kinh nghiệm sống, giá trị quan, nhân sinh quan, tất cả mọi thứ đều hoàn toàn khác nhau, thậm chí còn không hề hợp nhau.
Mặc dù cùng đứng dưới một bầu trời, cùng giẫm xuống một mảnh đất, cùng hít thở một bầu không khí, thế nhưng bọn họ lại là người của hai thế giới khác nhau.
Cô không phải là người vợ thích hợp nhất của anh, Hoa Mộng Lê mới phù hợp.
Cô ta hiểu tất cả mọi thứ, biết tất cả mọi thứ, hai người bác cả đã tốn rất nhiều công sức để nuôi dưỡng cô ta, gần như đã bỏ hết toàn bộ tiền lên người cô ta.
Bọn họ làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn công sức và tiền tích góp nhiều năm của mình đổ sông đổ biển chứ, cho dù dồn hết sức cũng phải giúp Hoa Mộng Lê cướp anh trở về.
Lục Cẩm San nắm lấy tay của Hoa Mộng Lê, tươi cười rạng rỡ nói: “Mộng Lê à, nếu như cô là em dâu của tôi là tốt rồi, chúng ta có thể cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau làm SPA, cùng nhau đi đánh golf…… Không giống như người nào đó, lúc nào cũng lầm lì, ngu ngốc, không biết thứ gì cả.”
“Chị hai, em gái của em hơi ít nói, em ấy thích ở nhà xem phim trên mạng, thích chơi game miễn phí hoặc là chơi Douyin.

Thật ra như vậy cũng khá tốt, không cần phải tốn tiền.” Cô ta nhẹ nhàng mỉm cười, dáng vẻ như đang giải thích cho Hoa Hiểu Bồng, nhưng mà thật ra đang muốn để cho bọn họ biết Hoa Hiểu Bồng là một người tầm thường, cực kỳ tầm thường, có đủ tất cả những điểm đặc biệt của sự nghèo hèn thấp kém.
Gương mặt tuấn tú của Lục Cẩn Ngôn hiện lên một sự âm u, anh liếc nhìn Lục Cẩm San với ánh mắt u ám: “Chị có nhận ra những người phụ nữ thối tha như chị đều không có người nào xem trọng không.”
Câu nói này chế nhạo cả Hoa Mộng Lê.
Nụ cười trên mặt của Hoa Mộng Lê trở nên cứng nhắc ngay lập tức, bả vai run lên dữ dội như bị đánh lén một cái, cô ta quay đầu nhìn về phía Lục Cẩm San.
Gương mặt của Lục Cẩm San lúc trắng lúc xanh: “Lục Cẩn Ngôn, chị đã đính hôn rồi, còn sắp kết hôn rồi.”
“Tôi thấy còn xa vời lắm.” Khóe miệng của Lục Cẩn Ngôn nở ra một nụ cười lạnh lùng vô cùng châm chọc.
Câu nói này hung hăng đánh vào điểm yếu của Lục Cẩm San, nếu như cô ta đã tiếp tục khiêu khích, không chịu dừng lại thì anh cũng không cần phải khách sáo với cô ta.
Lục Cẩm San tức đến xì khói: “Lục Cẩn Ngôn, cậu thật độc địa!”
“Nếu sợ thì hãy ngoan ngoãn một chút.” Lục Cẩn Ngôn khẽ quát một tiếng.
Những sợi tóc của Lục Cẩm San cũng sắp bốc cháy rồi.
Hoa Mộng Lê tốt đến như vậy mà anh cứ khăng khăng muốn giữ một đứa đê tiện rắp tâm hại người ở trong nhà, thật sự không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì nữa?
Cô ta nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống cũng không thể nhìn thấy một tí điểm tốt nào, một tí điểm có thể sánh với cô ta của Hoa Hiểu Bồng, tại sao anh còn có thể nuôi như một con vật nuôi mà không sợ sẽ làm ô nhiễm không khí chứ.

”Rốt cuộc những người đàn ông như các cậu cảm thấy cô ta có chỗ nào tốt hơn tôi chứ?”
“Người ngoài không có tư cách đánh giá vợ của tôi.” Lục Cẩn Ngôn nói như đinh đóng cốt.
Hoa Mộng Lê vỗ về bàn tay của Lục Cẩm San: “Chị hai à, Hiểu Bồng làm sao có thể sánh với chị chứ? Chị là lá ngọc cành vàng, là cô chủ nhà giàu, còn là người đẹp nhất của Long Thành.

Vào lần đầu tiên em nhìn thấy chị thì em đã ngơ ngác rồi.

Không ngờ trên thế giới này lại còn có người xinh đẹp, hoàn hảo đến như vậy.

Thật sự giống như Hằng Nga trên cung trăng bay xuống nhân gian vậy.

Làn da của chị thật tốt, mịn màng đến mức chỉ cần chạm vào là có thể nứt ra như trong truyền thuyết vậy, đôi mắt to tròn như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, chiếc mũi thẳng tắp, đây là chiếc mũi Hy Lạp đẹp nhất, còn đôi môi thì đỏ mọng như cánh hoa hồng.

Từ trước đến giờ em chưa từng nhìn thấy người xinh đẹp như chị.

Hiểu Bồng làm sao có thể so sánh với chị chứ, em ấy chắc chắn không có lá gan này, em ấy chỉ là một cô gái tươi sáng thơ ngây, còn là cô gái có gương mặt không được đẹp cho lắm, có điều không biết trang điểm nên khiến người khác cảm thấy hơi tự nhiên mà thôi.”
Trong khi cố gắng hết sức để nịnh nọt Lục Cẩm San, cô ta cũng đang hung hăng đả kích Hoa Hiểu Bồng một trận.

Từ đó tạo nên một sự tương phản rõ nét giữa hai người bọn họ, một người giàu có xinh đẹp, một người nghèn nàn xấu xí.
Trong lòng Lục Cẩm San cảm thấy rất thoải mái, cô ta cực kỳ vui vẻ, thậm chí còn cười đến không khép miệng lại được.
Lục Cẩn Ngôn liếc nhìn cô ta một cái rồi nói: “Chị chỉ thích loại nịnh nọt này thôi.”
Lục Cẩm San nổi giận đùng đùng, gương mặt tức đến đỏ bừng: “Chị là muốn tốt cho em, loại phụ nữ dễ dàng thay lòng như Hoa Hiểu Bồng chắc chắn sẽ cắm sừng em đấy.”
Vài tia sáng gian xảo lướt qua dưới đáy mắt của Hoa Mộng Lê: “Chị hai, em gái của em không phải là người phụ nữ dễ dàng thay lòng đâu, em ấy rất chung thủy.

Em ấy vô cùng yêu bạn trai trước đây của em ấy, hai người bọn họ như keo như sơn, thật sự giống như hai người hợp làm một vậy!”
Cô ta cố tình dừng lại một chút, lén lút liếc nhìn Lục Cẩn Ngôn.
Mặc dù Lục Cẩn Ngôn vẫn không để lộ vẻ mặt nào nhưng anh đã nghiến chặt răng rồi.
Hai người mà như một người à!
Câu này giống như một viên đạn bắn vào chỗ hiểm của anh một cách chính xác.
Cô đúng là đã từng hợp thành một với tên đàn ông kia, con mẹ nó vẫn là một người phóng túng đến như vậy, không giống như những lúc ở chung với anh, từ đầu đến cuối đều giống như một con cá chết, đến khi ngất đi cũng không kêu một tiếng nào.
Dây thần kinh của Hoa Hiểu Bồng trở nên căng thẳng, khi nãy cô vẫn luôn lặng lẽ nhìn Lục Cẩn Ngôn và Lục Cẩm San cãi nhau, không hề xen vào, cô cũng không có tư cách xen vào mà chỉ lén lút quan sát vẻ mặt của Lục Cẩn Ngôn.
Anh là một người có gương mặt lạnh lùng, biểu cảm như bị đóng băng, rất ít khi thể hiện ra ngoài, muốn suy đoán vẻ mặt của anh thì phải tỉ mỉ quan sát ánh mắt của anh.
Đây là kinh nghiệm mà cô đã tổng hợp được sau khi đã trải qua vô số lần quan sát.
Nhưng mà khi anh bị chọc giận thì không phải như vậy nữa.
Những tình huống này gần như đều xảy ra vào lúc anh đối mặt với cô.
Giống như vào mỗi lần ở chung với cô thì anh cực kỳ dễ dàng tức giận, giống như lúc nào cũng mang theo thùng thuốc nổ, vừa chạm vào đã nổ tung ngay lập tức.
Có phải cô có một gương mặt thiếu đánh không? Hay là do anh quá chán ghét cô phải không?
Những lời nói này của Hoa Mộng Lê như đã châm lửa vào ngòi nổ.
Anh cực kỳ kiêng kị quá khứ của cô, Hoa Mộng Lê còn chưa nói xong thì ánh mắt của anh đã trở nên rất tối tăm rồi.
Cô phải nhanh chóng dập lửa, nếu không khi về nhà sẽ chết chắc.
“Chị à, đó đều là những chuyện đã qua rồi, đừng nhắc đến nữa.”
Hoa Mộng Lê âm thầm nở một nụ cười ác độc, cô ta sẽ không buông tha cho cô đâu, cô ta cứ muốn nói ra đấy.
Không có người đàn ông nào sẽ cho phép vợ của mình có người đàn ông khác ở trong lòng, đặc biệt là những người sống như vua chúa như Lục Cẩn Ngôn.
“Hiểu Bồng, điều này liên quan đến danh dự của một người phụ nữ, làm sao em có thể để cho chị hai hiểu lầm em được chứ.

Rõ ràng em chính là một người rất chung thủy, em yêu A Thông đến như vậy, khi cậu ta chết thì em còn nói lời thề ở trước một của cậu ta, cả đời này chỉ yêu một mình cậu ta, không hề yêu bất cứ người nào khác nữa.

Em còn muốn làm minh hôn(*) với cậu ta, nếu như không có chú hai và thím hai ngăn cản thì em đã là người vợ âm phủ của cậu ta rồi.”
(*)冥婚 - Minh hôn: kết hôn với người đã khuất
Một ngọn lửa tức giận dâng lên trong lòng Lục Cẩn Ngôn, nhanh chóng lan ra xương cốt cả người anh, đốt cháy từng sợi dây thần kinh, từng tế bào của anh.
Con mẹ nó rốt cuộc cô yêu tên đàn ông kia đến mức nào hả, vậy mà còn muốn làm minh hôn ư?
Thứ mà cô gả vào đây chỉ là một cái vỏ rỗng chết tiệt, không có bất cứ thứ gì cả!
Cô xem anh là cái gì hả?
Nơi thu gom rác thải à?
Lục Cẩm San lớn tiếng cười lên, nhân cơ hội nói: “Thì ra lúc vật nuôi rẻ tiền của em gả và đây đã có người chồng âm phủ rồi à? Vậy cô ta tái giá rồi.”
Hoa Hiểu Bồng âm thầm than khổ ở trong lòng, cô ta đang muốn đẩy cô xuống vực sâu muôn trượng, khiến cô ngã đến mức hồn bay phách tán.
Danh dự đàn ông của tên ác quỷ Tu La vênh váo điên cuồng này chắc chắn sẽ không để cho mình bị khiêu khích được, cô đã được trải nghiệm đầy đủ vào đêm hôm đó rồi.
Cô không thể để cho “cảnh tượng đáng sợ” kia xảy ra lần nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui