“Lục Cẩn Ngôn, tên khốn kiếp nhà anh, chơi cũng khá vui vẻ đấy.
” Anh ấy vừa nghĩ đến dáng vẻ nhỏ bé đáng thương, một mình ngồi ở trước cửa của Hoa Hiểu Bồng, ngọn lửa giận trong lòng liền điên cuồng bùng cháy, thiêu đốt đến mức khiến anh ấy cảm thấy choáng váng, khiến anh ấy hoàn toàn mất hết lý trí, không biết nên nói những gì.
Lục Cẩn Ngôn hất anh ấy ra một cái, chỉnh lại cổ áo của mình và nói: “Tần Như Thâm, anh nổi điên cái gì hả?”
Gân xanh trên trán của Tần Như Thâm điên cuồng co giật: “Vợ của anh đã bị đuổi ra ngoài rồi, bây giờ không biết đã đi đến nơi nào, anh lại dẫn theo người phụ nữ chết tiệt này ăn chơi phóng đãng ở bên ngoài.
Anh và Lục Cẩm San đúng là hai chị em, một người ngang ngược thích làm mưa làm gió, một người thì máu lạnh vô tình.
Hoa Hiểu Bồng gả vào nhà họ Lục của các người đúng là gặp xui xẻo tám đời.
”
Lục Cẩn Ngôn giật bắn người lên, dù như thế nào anh cũng không nghĩ đến Hoa Hiểu Bồng bị đuổi ra ngoài!
“Ai đã đuổi cô ta ra ngoài hả?”
“Ngoại trừ Lục Cẩm San thì còn có thể là ai nữa?” Tần Như Thâm nổi giận đùng đùng nói.
Lúc này một giọng nói trong trẻo truyền đến từ phía sau: “Hiểu Bồng đang ở đây, khi tôi lái xe chạy ngang qua thì trùng hợp nhìn thấy cô ấy đang đi lang thang ở bên đường, vì vậy đã thuận tiện dẫn cô ấy đến đây.
”
Người nói chuyện là Hứa Nhược Phương, cô ấy nói như vậy, vừa khéo tiếp lời cho Tần Như Thâm.
Bắp thịt trên gương mặt tuấn tú của Lục Cẩn Ngôn co rút vài cái, giống như bị kim đâm vào vậy.
Vậy mà đứa ngu ngốc vô dụng kia con mẹ nó không chịu nói một chữ nào, cô bị câm rồi à?
Tần Như Thâm lo lắng nhìn về phía Hứa Nhược Phương hỏi: “Vậy Hiểu Bồng đâu rồi, cô ấy đang ở đâu?”
“Cô ấy đã vào nhà vệ sinh rồi, cũng đi khá lâu rồi nhưng vẫn chưa trở lại.
” Hứa Nhược Phương xem đồng hồ rồi nói.
Tần Như Thâm xoay người muốn đến nhà vệ sinh tìm người, thế nhưng đã bị Lục Cẩn Ngôn ngăn lại: “Người của tôi không đến phiên anh phải nhọc lòng.
”
“Anh có xem cô ấy là người vợ của mình à?” Tần Như Thâm tức giận nói.
“Đó là chuyện của tôi, anh không có tư cách xen vào.
” Anh cáu kỉnh đi ra ngoài.
Hoa Hiểu Bồng đã đi ra khỏi căn phòng tối kia, cô chống tường yếu ớt đi về phía trước, vào giây phút nhìn thấy anh, cô như bị một tia sét đánh trúng, cả người chìm trong sự run rẩy vì sợ hãi.
Vẻ mặt của anh trông vô cùng tối tăm, chẳng lẽ anh vẫn chưa thỏa mãn nên vẫn muốn tiếp tục ngược đãi cô sao?
Cô hung hăng hít sâu một hơi, dùng hết toàn bộ sức lực của mình mà xoay người, nhấc chân chạy đi.
Dáng vẻ kia giống như con chuột gặp phải chuột, con thỏ gặp phải sói hoang vậy.
Lục Cẩn Ngôn tức đến hộc máu, vội vàng đuổi theo cô ở phía sau: “Hoa Hiểu Bồng, em đứng lại cho tôi.
”
Cô càng chạy nhanh hơn.
Nếu như cô đứng lại thì chính là đồ ngốc rồi.
Phía trước có một lối thoát hiểm, cô dứt khoát chạy thẳng xuống lầu muốn chạy thoát thân.
Lục Cẩn Ngôn vẫn đuổi theo không tha ở phía sau: “Hoa Hiểu Bồng, em lại không nghe lời rồi!”
Vừa mới dạy dỗ xong còn dám ngang bướng, xem ra anh vẫn chưa dạy dỗ đủ rồi!
“Tôi không chọc đến anh!” Cô thở hổn hển, bởi vì chạy quá nhanh nên khi còn bậc thang cuối cùng, chân của cô bỗng nhiên giẫm hụt.
Cả người của cô mất đi trọng tâm, ngã nhào về phía trước, phần trán hung hăng đập vào tường vang lên một tiếng “bốp”, một cục u rất lớn sưng lên ngay lập tức.
Cô bị đụng đến choáng váng mà ngã ngồi xuống đất, cô cảm thấy váng đầu hoa mắt, trước mắt như nổ đom đóm.
“Chết tiệt!” Lục Cẩn Ngôn mắng lên một tiếng từ trong cổ họng, anh ôm nâng đầu của cô lên: “Hoa Hiểu Bồng, nhìn vào tôi, có cảm thấy chóng mặt không?”
“Chóng mặt.
” Cô vô thức nói.
“Có cảm thấy khó chịu, buồn nôn không?” Anh nhíu mày lại, người vốn dĩ đã ngốc rồi, đừng có đụng thành đứa đần độn luôn đấy.
“Không có, chỉ thấy đau thôi.
” Cô rêи ɾỉ một tiếng.
Anh thở phào nhẹ nhõm, không cảm thấy buồn nôn có nghĩa là vẫn chưa bị chấn động não.
Hoa Hiểu Bồng choáng váng một lúc rồi lại đột nhiên tỉnh táo, nhảy cẫng lên muốn chạy trốn, thế nhưng lại bị anh dùng sức nhấn chặt bả vai: “Em chạy cái gì?”
“Chẳng phải anh lại muốn bắt tôi trở về phòng tối sao?” Cô vô cùng sợ hãi, run cầm cập nhìn vào anh.
“Em nhớ nơi đó à?” Anh cười nhạo một tiếng.
Cô run rẩy ôm lấy cánh tay của mình: “Đừng mà, tôi cả đời này cũng không muốn vào trong đó nữa.
”
Trên mặt của anh hiện lên vài nét gian xảo: “Vậy thì hãy ngoan ngoãn nghe lời, lần sau khi tôi bảo dừng, nếu như em dám chạy thêm một bước nữa thì tôi sẽ nhốt em một ngày.
”
“Không chạy nữa.
” Cô muốn gật đầu, nhưng mà vừa nhúc nhích một chút thì trên trán rất đau, đau đến mức khiến cô không nhịn được mà co rúm lại.
“Đáng đời!” Anh nói với giọng điệu vô cùng gắt gỏng, không biết bởi vì đang giận cô hay là giận bản thân mình.
Sau khi đưa cô bước vào, anh bảo nhân viên phục vụ lấy đá chườm cho cô.
Tần Như Thâm vội vàng bước tới: “Hiểu Bồng, trán của cô bị sao vậy?”
“Không cẩn thận đụng một cái ở trong nhà vệ sinh.
” Cô ấp a ấp úng giải thích.
“Thảo nào lâu như vậy cô vẫn chưa ra ngoài, khi trở về thì luộc quả trứng gà lăn một chút để giảm sưng.
” Hứa Nhược Phương nói.
“Buổi tối nghỉ ngơi thật tốt, nếu như cảm thấy chóng mặt, buồn nôn thì nhất phải đi gặp bác sĩ.
” Tần Như Thâm cảm thấy vô cùng đau lòng, không ngừng dặn dò cô.
Lục Cẩn Ngôn u ám liếc mắt nhìn anh ấy một cái, ánh mắt vừa sắc bén vừa âm trầm: “Tần Như Thâm, sao tôi chưa từng nhìn thấy anh quan tâm Lục Cẩm San như vậy hả?”
Khóe miệng của Tần Như Thâm co rút vài cái, đôi mắt khẽ lóe sáng lên, anh ấy nhanh chóng nói: “Tôi chỉ thích quan tâm những người yếu thế, ghét những người ỷ mạnh hϊếp yếu nhất.
”
“Cậu Tần trái lại có điểm này chưa từng thay đổi bao giờ.
” Hứa Nhược Phương mỉm cười nói, câu nói này giống như đang bao che cho anh ấy.
Là một bác sĩ tâm lý, cô ấy có một đôi mắt có thể nhìn xuyên thấu sự thật.
Lục Cẩn Ngôn nghe thấy cô ấy nói như vậy cũng không nghĩ nhiều nữa, ở trong mắt anh, Tần Như Thâm sẽ không ngu ngốc đến mức thật sự muốn ngấp nghé người phụ nữ của anh.
Khi bọn họ bước vào trong xe.
Hoa Hiểu Bồng vẫn còn cảm thấy khá sợ hãi, thỉnh thoảng lại lén lút nhìn về phía Lục Cẩn Ngôn, quan sát cử động của anh qua hàng mi của mình.
Lục Cẩn Ngôn lấy một chai nước lạnh từ trong tủ lạnh nhỏ của xe ra rồi uống một ngụm, sau đó hỏi với giọng điệu vô cùng trầm thấp: “Ngày hôm nay tại sao em lại ra ngoài?”
Cô hơi sửng sốt, không biết anh muốn hỏi về chuyện gì.
“Hứa Nhược Phương gọi điện thoại cho tôi, hẹn tôi ra ngoài chơi nên tôi đã ra đây.
” Cô nói với giọng điệu vô cùng nhỏ tiếng.
Lục Cẩn Ngôn nhíu chặt mày lại, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén xuyên qua ánh sáng mờ nhạt trong xe nhìn thẳng vào cô: “Tôi cho em thêm một cơ hội để nói thật!”
Sống lưng của cô run lên một cái, rõ ràng anh không tin vào lời nói của cô, chẳng lẽ Tần Như Thâm đã nói gì với anh rồi sao.
Cô rũ mắt xuống, sau khi im lặng một lúc lâu mới nhỏ tiếng nói: “Anh rể đã đến rồi, tôi sợ chị hai sẽ hiểu lầm nên đã tự mình đi ra ngoài.
”
Đôi mắt hoa đào lạnh lùng của Lục Cẩn Ngôn nhắm lại rồi mở ra, tự lộ ra dáng vẻ hung dữ: “Là em tự mình ra ngoài hay là Lục Cẩm San đuổi em ra ngoài hả?”
Anh nói với giọng điệu chậm rãi giống như chỉ thuận miệng hỏi một câu, thế nhưng trong giọng nói tràn ngập hơi thở đáng sợ, giống như dòng chảy dưới đáy biển trước khi cơn sóng khổng lồ ập tới, nó chuyển động một cách chậm rãi nhưng vô cùng hung tợn và nguy hiểm, có thể gây ra sóng to gió lớn bất cứ lúc nào.
Cô co rút cả người đến bên cửa sổ, duy trì khoảng cách xa nhất với anh: “Là…… Là tôi tự mình ra ngoài.
”
Đôi môi mỏng của anh hơi mím lại, vẻ mặt u ám không hề thay đổi của anh khiến cô cảm thấy vô cùng thấp thỏm, cô vô thức cuộn người lại, ôm chặt lấy bản thân.
Những vết bầm tím ở trên cánh tay của cô lọt vào trong mắt anh, còn có vài vết máu rách da như đã bị móng tay làm bị thương vậy.
Ánh mắt của anh trở nên rét lạnh, đôi mày rậm tuấn tú nhíu chặt lại.
Đây không phải do bị anh “giày vò” trong phòng tối làm ra, nó đã có từ lúc trước rồi, chỉ là anh không hề chú ý đến mà thôi.
.