“Vết thương trên cánh tay của em đến từ đâu vậy?” Anh hỏi với giọng điệu nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, giống như chỉ thuận miệng hỏi một câu.
Cô gần như đưa cánh tay ra phía sau trong vô thức, giống như muốn giấu chúng nó đi vậy.
Lục Cẩn Ngôn vươn cánh tay rắn chắc ra và nắm lấy phần eo mảnh khánh của cô, kéo cô về phía mình một phát: “Em là đà điểu à? Em nghĩ rằng làm như vậy thì tôi sẽ không nhìn thấy sao?”
“.
….
.
Không phải.
” Cô hơi run rẩy nói, cô chỉ cảm thấy có một cảm giác áp bức mãnh liệt ập tới khiến cô ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Vẻ mặt của Lục Cẩn Ngôn trở nên vô cùng u ám, dường như đã bị bầu trời tối đen ở bên ngoài lây nhiễm: “Nói, làm sao lại bị như vậy?”
“Tôi…… Tôi tự mình không cẩn thận đụng phải.
” Cô ngập ngừng nói, hàng mi dài và dày rũ xuống, che lấp đôi mắt đang lóe sáng, để tránh bọn chúng không cẩn thận để lộ bí mật.
Lục Cẩn Ngôn hít sâu một hơi từ trong kẽ răng, bàn tay to lớn vươn ra nắm lấy cằm của cô: “Nếu như em dám nói dối thêm lần nữa thì tôi sẽ nhổ sạch hàm răng gian xảo của em ra.
”
Giọng điệu của anh vừa hung tợn vừa tràn ngập sự đe dọa, cô sợ hãi bịt lại miệng của mình: “Nếu như tôi nói thật thì có bị buộc tội chia rẽ không?”
“Em không nói mới có tội, mang tội khi quân phạm thượng.
” Anh khẽ quát lên một tiếng, trên mặt tràn ngập nét dữ tợn.
Một cơn ớn lạnh dâng lên từ sống lưng của cô, khiến cô không nhịn được mà rùng mình một cái, giọng nói run rẩy của cô truyền đến: “Là chị của anh……” Cô đã ngừng lại không nói những lời tiếp theo, không cần phải nói quá tỉ mỉ.
Lục Cẩn Ngôn buông tay ra, cô nhanh chóng lùi về vị trí ban đầu.
Sau khi đến nhà họ Lục, cô bước vào trong nhà trước.
Lục Cẩm San vừa nhìn thấy cô đã nổi giận đùng đùng mà điên cuồng chạy xuống từ trên lầu.
Cô ta vẫn luôn nổi nóng ở trong nhà.
Khi Tần Như Thâm đến đây lại bắt cô ta phải chịu đòn nhận tội với Hoa Hiểu Bồng, nếu không thì sẽ chính thức công bố việc hủy bỏ hôn ước với giới người nổi tiếng.
Chắc chắn là do người phụ nữ này đã kể tội với anh ấy ở trước cửa, gài bẫy chia rẽ nên anh ấy mới trở nên như vậy.
Cô ta phải gϊếŧ chết đứa đê tiện này.
“Đứa lẳиɠ ɭơ này, tôi bảo cô cút ra khỏi nhà họ Lục thì cô đứng ở trước cửa tỏ vẻ đáng thương, muốn giành lấy sự thương xót có đúng không? Để tôi xem bây giờ có người nào có thể đồng tình với cô nữa hay không!” Cô ta giơ tay lên rồi nhào tới đánh về phía cô.
Bố và mẹ nhỏ đã đưa Lục Sơ Hà ra ngoài xem nhạc kịch thiếu nhi rồi, vì vậy cô ta có thể muốn làm gì thì làm.
Hoa Hiểu Bồng đã đẩy cô ta ra nhưng cô ta vẫn không buông tha, cô ta lại nhào tới đánh cô, hoàn toàn không biết Lục Cẩn Ngôn đã đứng ở trước cửa.
Một sự hung tợn khát máu toát ra từ trên người anh.
Quả nhiên là cô ta đã đuổi Hoa Hiểu Bồng ra ngoài!
Anh sải bước đi về phía trước, kéo Hoa Hiểu Bồng ra sau để bảo vệ cô, sau đó “chát” một tiếng mà tát Lục Cẩm San một cái.
Hai mắt Lục Cẩm San nổ đom đóm, cô ta bị đánh đến ngã nhào xuống đất, cả người đều trở nên ngây dại.
Bà Lục chạy tới, vừa rồi bà ta đang đứng ở trong sảnh phụ.
Khi nhìn thấy Lục Cẩm San đánh Hoa Hiểu Bồng, bà ta lại làm thinh và cũng không có ý định ngăn cản, để cho con gái của mình trút giận cũng tốt.
Con bé đã chịu quá nhiều uất ức ở trước mặt Tần Như Thâm rồi.
Hoa Hiểu Bồng là đứa đầu sỏ gián tiếp gây ra chuyện này, đáng bị đánh!
Thế nhưng khi nhìn thấy Lục Cẩn Ngôn xuất hiện ở trước cửa thì bà ta đã biết mọi chuyện không ổn rồi, bà ta vừa định bước ra ngăn cản nhưng mà đã muộn.
“Cẩn Ngôn, sao con lại có thể đánh Cẩm San chứ, đó là chị của con đấy.
” Bà ta vội vàng đỡ con gái đứng dậy, nhìn vào gương mặt sưng đỏ của cô ta mà cảm thấy vô cùng đau lòng.
Đứa con trai này cũng thật tàn nhẫn, ra tay nặng đến như vậy.
“Mẹ ơi, con sắp bị Lục Cẩn Ngôn đánh chết rồi.
” Lục Cẩm San vừa gào khóc thảm thiết vừa chạy lên lầu.
Cô ta đã không quan tâm đến việc cãi nhau nữa, cô ta phải nhanh chóng chườm lạnh rồi đắp mặt nạ, kẻo lại bị hủy dung.
Ánh mắt của Lục Cẩn Ngôn lạnh lẽo như băng, không có một tí độ ấm nào: “Từ trước đến giờ con chưa từng đánh phụ nữ, nhưng mà nếu gặp phải những người không biết xấu hổ tự tìm đường chết thì con sẽ không nương tay đâu.
”
Đứa ngu ngốc này là tài sản riêng của anh, chỉ có anh mới có thể chạm vào!
Hoa Hiểu Bồng vẫn luôn trốn ở sau lưng anh, vóc dáng cao lớn và cường tráng của anh giống như một ngọn núi to, ngăn cản tất cả mọi nguy hiểm ở bên ngoài.
Đây là một phát hiện đáng ngạc nhiên, thì ra Lục Cẩn Ngôn còn có thể mang đến cảm giác an toàn cho cô.
Rõ ràng anh là người nguy hiểm nhất mà?
Khi nghĩ đến điều này, cô đột nhiên cảm thấy vừa buồn cười vừa châm chọc.
Cô vội vàng khẽ cúi đầu xuống, kẻo bản thân không nhịn được cười lên lại bị người khác nhìn thấy, sau đó còn nghĩ rằng cô đang cười trên nỗi đau của người khác.
Bà Lục thở dài một cái: “Ngày hôm nay Cẩm San đã chịu uất ức, khó tránh khỏi tâm trạng không tốt, người làm em trai như con phải biết thông cảm cho con bé một chút.
”
“Bây giờ tâm trạng của con còn tệ hơn, có phải con nên gϊếŧ chết chị ta không?” Lục Cẩn Ngôn không nói nên lời đối với sự bênh vực của mẹ mình.
Bà Lục u ám liếc mắt nhìn vào người phụ nữ ở sau lưng anh.
Có lẽ cô thật sự là một mối tai họa, trước khi cô đến đây thì Cẩm San và Như Thâm vẫn còn rất tốt, kể từ lúc cô bước vào nơi này thì hai người bọn họ liền cãi nhau đến không dứt ra được.
Như Thâm còn muốn Cẩm San chịu đòn nhận tội với cô.
Cẩm San là con cả, là cô chủ nhà giàu danh chính ngôn thuận, dựa vào cái gì mà phải cúi đầu với một đứa đê tiện thấp hèn chứ?
“Cẩn Ngôn, hai con là chị em ruột, làm sao có thể bị người ngoài gây xích mích, tự làm tổn thương lẫn nhau chứ?”
“Ai là người ngoài hả?” Lục Cẩn Ngôn nhìn vào bà ta với ánh mắt tối tăm.
Bà Lục không trả lời, bà ta căn bản không cần phải trả lời câu hỏi này, trong căn nhà này ngoại trừ mối tai họa ở sau lưng anh ra thì còn có thể có người thứ hai sao?
Nhưng mà bà ta cũng không thể nói rõ ràng, bà ta là một người rất khôn ngoan, rất biết nắm giữ chừng mực, nếu không thì bà cũng sẽ không thể luôn giẫm Tư Mã Ngọc Nhi dưới chân mình, khiến bà ấy vĩnh viễn không thể trở mình.
Hoa Hiểu Bồng cũng biết người mà bà Lục nói đến là cô, từ trước đến giờ bà ta chưa từng đối xử với cô như một người con dâu.
Ánh mắt của Lục Cẩn Ngôn càng trở nên sâu thẳm, u ám, lạnh lẽo hơn.
Anh kéo người phụ nữ ở phía sau ra, bàn tay to lớn đặt lên đỉnh đầu của cô, giống như cả người cô đều bị nắm giữ bởi năm ngón tay của anh vậy.
“Ngoại trừ mẹ, bố và bà nội, người phụ nữ này chính là người thân nhất của con, bởi vì cô ta hoàn toàn thuộc về con, từ từng sợi tóc đến ngón chân đều thuộc về riêng con, bất cứ người nào cũng không được phép chạm vào!”
Hoa Hiểu Bồng nghẹn họng, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của tên ác quỷ Tu La này đúng là không ai so bì nổi, cô đã hoàn toàn rơi vào tài sản riêng của anh rồi, giống như mối quan hệ giữa nô ɭệ và chủ nô vậy.
Khóe miệng của bà Lục co rút vài cái, trong chốc lát không biết nên nói lời nào cho phải.
Lục Cẩm San đắp mặt nạ bước xuống từ trên lầu, ngọn lửa giận dâng lên trong mắt: “Cho dù cô ta là vật nuôi của em thì cũng là người ngoài, chị là chị ruột của em, cùng chảy dòng máu của nhà họ Lục giống như em.
Vậy mà em lại dám đánh chị vì cô ta, em sắp mất hết tính người rồi à?”
Lục Cẩn Ngôn chế nhạo bật cười một tiếng, thong thả ung dung nói: “Về mặt pháp luật, cô ta có quan hệ hôn nhân với tôi, còn chị chỉ có quan hệ họ hàng.
Ở nhà họ Lục, cô ta là người vợ trên danh nghĩa của tôi, phải sinh con cho tôi, còn chị thì là vợ của người khác, phải sinh con cho người khác, có thể giống nhau sao?”
Gương mặt của Lục Cẩm San lúc trắng lúc xanh, bà Lục cũng như vậy, bọn họ bị anh nói đến mức không thể thốt ra một câu nào.
Lục Cẩn Ngôn chính là có khả năng này, không chỉ nói ra những lời độc địa mà còn có thể nói trúng tim đen, đánh vào điểm mấu chốt một cách chính xác, khiến cho đối phương muốn phản bác lại cũng phải ngậm miệng không nói lời nào.
Trong lòng Hoa Hiểu Bồng cảm thấy vô cùng dao động đối với những lời này.
Thứ gọi là máu mủ tình thâm, chẳng qua cũng chỉ là thứ trước khi kết hôn mà thôi, sau khi kết hôn, mỗi người có gia đình của riêng mình, mối quan hệ liền trở nên phức tạp, tranh giành tài sản, gây ra mâu thuẫn, cuối cùng nơi nào cũng cả đời không gặp lại nhau.
Gia đình bác cả là ví dụ điển hình, bọn họ chỉ biết gài bẫy em trai thành thật của mình, chiếm hết mọi lợi ích của gia đình em trai, từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy ông ta quan tâm đến em trai của mình một chút nào.
Bà Lục đi đến bên cạnh con gái mình và nói: “Được rồi, Cẩm San, sau này con hãy nhẫn nhịn một chút với những món đồ của Hạo Dương đi.
”
Bà ta cố tình nhấn mạnh hai chữ “món đồ” này.
.