Chúc Xuyên rất ít khi đến công ty, nhưng gần đây ký hợp đồng với Chu Ân Ân, mà cô lại hoàn toàn xa lạ với làng giải trí, hắn không thể yên tâm vì thế nên lại đến một chuyến.
Từ Ngôn đứng trong góc thò đầu ra nhìn giống như mấy tên săn ảnh nằm vùng.
"Này, cậu đứng đây làm gì?" Hắn vươn tay vỗ vỗ vai omega nhỏ này, dọa người kia run rẩy cũng tự làm mình giật mình, "Tôi dọa người vậy à?"
Tai Từ Ngôn đỏ lên, cảm giác ngứa ngáy khó chịu khiến cậu theo bản năng đưa tay lên gãi, nhỏ giọng: "Anh."
Chúc Xuyên nhìn cậu có chút áy náy, có tin đồn Bạc Hành Trạch đã đánh dấu Từ Ngôn, thậm chí còn có tin đồn kết hôn, nhưng hai người đều không phủ nhận, Bạc Hành Trạch tính tình lạnh nhạt sẽ bỏ qua, hiểu được.
Mà lão chủ tịch Hồng Diệp yêu nhất đứa con trai duy nhất này, sao có thể cho phép người khác vu oan sự trong trắng của cậu, một omega bị đánh dấu tương đương với việc đánh dấu quyền sở hữu.
Trừ khi đi loại bỏ đánh dấu, nếu không không thể bị đánh dấu lần nữa.
Lúc trước hắn tức giận cố ý khiêu khích Bạc Hành Trạch nói "gả cho tôi", nhưng cũng chỉ là lời nói đùa trên giường, hiện tại mọi chuyện lại thành ra thế này, lại thành ra là hắn cướp alpha của người khác.
"Rón ra rón rén ở cửa làm gì? Vào đi."
"Không anh à, em chỉ đi ngang qua, không phải cố ý đến đây." Từ Ngôn luống cuống tay chân, trông như bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu.
Từ Ngôn là omega, tính tình hoàn toàn khác với tính cách sấm rền gió cuốn, quyết đoán của cha, tính tình mềm mại nói nhiều vài câu sẽ đỏ mặt, chẳng trách chủ tịch cũ muốn tìm Bạc Hành Trạch giúp quản lý công ty.
Chúc Xuyên thấy cậu muốn vào nhưng không vào, nói, "Tôi mời cậu vào uống trà, có thể không?"
Từ Ngôn do dự nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi còn có việc phải làm, lần sau, lần sau đi."
"Thật sự không vào?"
Từ Ngôn gật gật đầu, rồi chạy đi.
Chúc Xuyên thấy động tác nhanh như chạy trốn, trong lòng kinh ngạc nghĩ: "Không phải cậu tới đây nằm vùng ám sát tôi đấy chứ? Hồng nhan bạc mệnh, tôi tiếp thu giả thiết này."
Mọi người trong công ty không mấy khi nhìn thấy Chúc Xuyên, nhưng họ rất thích vị sếp này, ngày nào cũng gọi trà chiều, thời gian làm việc cũng tự do, lại không cần tăng ca bao giờ, không biết kiếm đâu ra một ông chủ như vậy.
Hắn lớn lên đẹp trai, hay cười trêu chọc người ta nhẹ nhàng khiến các nàng ngại ngùng mà không cảm thấy bị xúc phạm, giống như một đóa hoa giữa những bụi gai.
"Nói bậy bạ gì đó, nếu không chăm chỉ, bữa trà chiều của hai người sẽ phải thay nước đun sôi và bánh quy nén." Chúc Xuyên vươn tay gõ bàn, nhưng không uy hiếp được ai, hai cô gái omega chớp chớp mắt cười, "Sao anh lại đến nữa? Lượt đến công ty năm nay dùng hết rồi, ngày mai anh đừng đến nha."
"Đến kiểm tra công việc một chút, không thể để mấy tên phản nghịch này cướp ngôi được?"
Mấy cô gái nhỏ cùng nhau cười.
"Ông chủ xinh đẹp, ngày mốt anh định làm gì?"
Chúc Xuyên nhất thời không kịp phản ứng, "Làm sao? Làm việc chăm chỉ đi nếu không muốn tôi tới đây, không thì tôi mỗi ngày đều tới nhìn cô đi làm, tự chốc lấy lỗi lầm của mình."
Hắn nói chuyện chuyên uốn lưỡi âm cuối, làm cho âm cuối cao lên như cái móc, vô tình lại cố ý mà trêu người.
"Ngày mốt là đêm thất tịch đó! Anh không cùng bà chủ tương lai của chúng tôi ra ngoài sao?"
Không ai trong công ty biết hắn đã kết hôn ngoại trừ Vưu Bồng, các nàng nói bà chủ đoán chừng cũng là bởi vì tính tình giao tiếp phóng đãng của hắn, không có khả năng đón lễ một mình.
Thật ra mấy năm trước hắn đều ở Diêm Thượng Nguyệt những ngày này.
"A, để tôi nghĩ xem năm nay tôi lại cùng ai ở một chỗ đây, ai da nhiều quá chọn không nổi, với lại cùng người này thì người kia lại ghen tị."
Vưu Bồng tình cờ từ bên ngoài đi vào, Chúc Xuyên ra hiệu với cô, "Ngày mốt là thất tịch, đặt trước một chút hoa để ngày mai giao tới trước tan sở.
Để họ tùy ý chọn, tính vào tài khoản cá nhân tôi."
Chúc Xuyên luôn hào phóng với những cô gái này, ai nấy đều cảm thấy như được cưng chiều trong lòng bàn tay, cười nói với hắn: "Sếp là người xinh đẹp nhất trên đời khi thanh toán hóa đơn."
"Khen xinh đẹp cái gì, khen đẹp trai."
Các cô gái nhỏ che miệng cười.
"Được rồi, đi làm đi, không được lười biếng."
"Vâng!"
Chúc Xuyên đẩy cửa phòng làm việc ra, để Vưu Bồng bưng hai ly cà phê vào, còn chưa kịp định thần lại thì nghe thấy chuông điện thoại, vừa nhấc lên đầu bên kia lập tức nói: "Ân Ân có ở chỗ con không?"
"Ừm."
"Trường đại học gọi điện và nói rằng con bé cả tuần nay không lên lớp cũng không về kí túc xá, chúng ta tìm đến mệt lả, còn định báo cảnh sát bay sang đó, con bé ở chỗ con mà cũng không nói! "
Chúc Xuyên nhận lấy cà phê từ tay Vưu Bồng, vừa nghe thấy giọng nói trong ống nghe, hắn nói: "Tôi đã xem hợp đồng của chương trình tạp kỹ phiêu lưu lãng mạn, cũng không tệ.
Buổi chiều, Lục Vĩ Đình quay quảng cáo xong, nói với cậu ấy để cậu ấy đi một chuyến.
"
Vưu Bổng do dự, nhưng cũng gật đầu: "Được."
Chúc Xuyên nói với di động đã yên lặng: "Vừa rồi nói cái gì? Tôi bận việc không nghe rõ."
Bên kia vừa định nói, Chúc Xuyên lại nói: "A, còn có một hợp đồng cần bàn bạc, lần sau nói tiếp." Nói xong liền cúp điện thoại, hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội đáp lại.
Lại tiếp tục gọi đến, trực tiếp bị hắn đưa vào danh sách đen, hừm, thoải mái.
Hắn chưa bao giờ chịu đựng nhẫn nhục, thế giới này không ai có thể làm hắn khó chịu.
Năm đó mẹ kế bước vào cửa, chưa từng đối xử tốt với hắn, đến bây giờ còn trông mong hắn phụ tử từ hiếu?
Nực cười.
Buổi chiều có một số công việc được sắp xếp, các sản nghiệp đều có người quản lý đặc biệt phụ trách.
Ngay cả công ty giải trí thường xuyên đến nhất cũng có người đại diện riêng phụ trách thu xếp công việc.
Chúc Xuyên buồn chán mở Weibo ra, lật xem một hồi.
Nghệ sĩ công ty hắn là một khách thường xuyên xuất hiện trên các hotsearch, ba ngày hai lần dùng đủ các loại tên kỳ lạ đi lên, cũng không có gì hiếm lạ, nhưng hôm nay có cái tên hấp dẫn ánh mắt hắn #trải qua thất tịch năm nay như thế nào# #thất tịch ếch xanh#.
Trải qua đêm thất tịch thế nào hắn còn hiểu, thất tịch ếch xanh là cái gì?
Hắn nhấn vào chủ để phổ biến, đứng đầu là công ty anh từng hợp tác qua, cũng coi như là làm ăn đàng hoàng, bài viết tương đối công bằng, không phải loại thu tiền rồi liền bất chấp tam quan lệch lạc để marketing.
Một bình rượu, một câu chuyện: #trải qua đêm thất tịch như thế nào #chỉ dành cho người độc thân #Thất tịch ếch xanh#, hahahaha tôi bị cái này làm cho cười chết mất.
Chúc Xuyên bấm mở hình ảnh, đầu bên trái kia là một con ếch xanh, tiếng tiếng kêu của nó cực kỳ...ồn ào.
Cô đơn cô đơn cô đơn cô đơn cô đơn...
Trọn vẹn gọi đầy đủ chín tấm hình, có thể nói là rất đau lòng, đêm thất tịch này thế nào cũng không thể qua thế này được.
Ưm, bằng không cùng Bạc Hành Trạch trải qua một đêm?
Quên đi.
Đêm qua anh ta say như vậy mà Nghiêm Huyền còn đưa tài liệu đến để anh ta xử lí, đêm thất tịch có khi cũng phải tăng ca, lại nói bọn họ có ra ngoài với nhau cũng không biết nói gì.
Chúc Xuyên rất biết hưởng thụ, cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn mở toàn bộ bức tường, huân hương(*) quấn lấy chút âm nhạc nhè nhẹ, ánh mặt trời hướng Tây chiếu qua cửa sổ rơi trên bàn làm việc.
(*): là hương liệu pha chế dùng để đốt, hun tạo khói, có công dụng chữa bệnh như an thần, tỉnh não,...
Hắn gác hai chân lên bàn, thả mình thoải mái trên chiếc ghế da to, trong đầu nghĩ 'Bạc Hành Trạch này bận đến mức rơi đầu, đêm qua say như vậy mà nửa đêm còn dậy xem tài liệu, chỉ sợ hôm nay phải uống cà phê thay nước.'
Anh luôn mặc sơ mi trắng và âu phục đen, một bộ dạng người sống không thể đến gần, Từ Ngôn rõ ràng là hoàng tử của tập đoàn Hồng Diệp, nhìn thấy anh ta còn sợ hơn nhìn thấy cha ruột của mình.
Không biết anh ta có mặc bộ đồ mình mua không, màu xanh lam đậm thật sự rất hợp với anh ta, bộ vest cổ đứng càng thêm giản dị, Chúc Xuyên tự mình tưởng tượng ra bộ dáng anh mặc bộ âu phục kia.
Lần này chỉ sợ thật sự có giọt mưa rơi vào xanh xanh bãi cỏ.
Hắn ngồi dậy, cầm chìa khóa xe bước ra khỏi cửa công ty, không bao xa đã nhìn thấy Dịch Hiền đứng ở ven đường giằng co người ta, hắn bật cười định rời đi, kết quả từ trong gương chiếu hậu thấy được cảnh cậu bị mấy người xung quanh gạt ngã.
Chưa kịp đứng dậy, đã bị người đàn ông nhặt gạch trong bồn hoa và đập vào đầu, Chúc Xuyên bấm còi đột ngột, một tiếng còi sắc bén ngăn động tác của gã lại.
"Làm gì?" Chúc Xuyên mở cửa xe đi ra ngoài.
Mấy người thấy có người thì ném gạch đá: "Hôm nay tha chết cho cậu.
Lần sau lại không lấy ra được thì tôi lấy một ngón tay cậu, chúng ta đi "
Dịch Hiền từ dưới đất bò dậy phủi bụi trên người.
"Người vừa rồi là ai?"
Dịch Hiền đưa tay lau khóe miệng, phun ra một ngụm máu, lầm bầm nói: "Kẻ cướp."
Chúc Xuyên nhìn vết thương rách nát khóe miệng, hai má sưng tấy, khẽ cau mày nhìn thấy đây là góc chết của camera giám sát, "Cậu có nhớ rõ hắn bộ dạng như thế nào không, báo cảnh sát đi."
Dịch Hiền vội vàng giữ tay hắn, "Bỏ đi, gã vừa lấy mấy thế đều không đáng tiền, giờ gọi cảnh sát còn phải làm nhiều thủ tục, đi tới đi lui rất khó chịu."
Chúc Xuyên dừng một chút, cất điện thoại đi, "Đi đâu? Xe cậu đâu?"
"Đến tìm một người bạn, xe đang ở ngã tư phía trước.
Nếu có việc gì thì cứ việc đi trước.
Lát nữa tôi sẽ gọi người đến đón rồi đưa tôi đến bệnh viện." Dịch Hiền nói chuyện bị đau miệng, "A" một tiếng, đưa tay lên lau khóe miệng.
"Được rồi, đừng lau, tay cậu cũng không sạch sẽ, tôi đưa cậu tới bệnh viện."
Dịch Hiền mắt phải sưng lên, không mở ra được, híp mắt nhìn Chúc Xuyên, một tay cầm vô lăng, sắc mặt ít đi một chút cà lơ phất phơ, càng thêm lãnh đạm.
"Cậu hai ngày không tới Diêm Thượng Nguyệt, sau khi kết hôn với Bạc Hành Trạch thì hoàn lương rồi? Bị anh ta quản thúc sao? Anh ta không cho cậu đến nơi này?" Dịch Hiền khóe miệng đau, hàm hồ hỏi hắn.
Chúc Xuyên khịt mũi, "Anh ta quản nổi tôi chắc?"
Dịch Hiền nhìn anh cười, Chúc Xuyên vì hắn cười mà tê cả da đầu, "Có chuyện gì thì cứ nói đi."
"Thù Dịch, tại sao năm đó cậu đổi tên, tám năm nay vẫn chưa đổi.
Cậu nói cậu đối với Bạc Hành Trạch không có ý tứ gì bản thân cậu thấy khó tin không? Thật sự tôi cảm thấy cậu nhiều năm như vậy, cậu đối với tất cả mọi việc đều thoải mái, duy chỉ vì một người mà cố chấp.
"
Ban đầu tên của hắn là là Chu Thù Dịch, đến năm thứ ba trung học, hắn mới biết được cha mẹ hắn đã ly hôn khi hắn còn học cấp 1, hắn không biết gì về việc đó, còn tưởng rằng gia đình mình đang hạnh phúc.
Cha hắn mười năm trước có một người phụ nữ bên ngoài, là cái omega, kiều mị xinh đẹp, có khí chất tuyệt vời, còn sinh ra một đứa em trai nhỏ hơn hắn hai tuổi.
Cái gọi là tình cảm cha mẹ được diễn ra cho người ngoài nhìn, vì gia đình họ có địa vị cao, giữ chức vụ quan trọng.
Năm đó, hai beta bọn họ kết hôn làm chấn động một thời, Chu gia không chịu nổi việc ly hôn kia bị lôi ra làm chủ đề bàn tán, cho nên mới diễn cảnh vợ chồng ân ái trước mặt người ngài.
Không một ai biết, kể cả hắn.
Người phụ nữ kia có hai đứa con, nhỏ nhất là Chu Ân Ân.
Nữ nhân làm tiểu tam nhất định phải có kế hoạch, lại càng ngày càng lớn tuổi, sao có thể cho phép bản thân không có danh phận, thế là cùng hai đứa nhỏ đến Chu gia.
Chúc Xuyên nhìn hạnh phúc gia đình của bọn họ, đập nát bức ảnh cả gia tộc, chạy ra ngoài, đánh nhau với người bên ngoài, trút giận đến chết, không ai tìm được hắn.
Cuối cùng là Bạc Hành Trạch.
Ngày hôm đó hắn nằm bên bờ sông, hắn không cảm thấy đau dù toàn thân bị thương, người cha đạo đức giả, mẹ kế kiêu ngạo và Chu Ân Ân, người rụt rè gọi hắn là "anh trai", đều tràn ngập trong lòng hắn.
Bạc Hành Trạch tìm được hắn, ngồi ở bên cạnh, hắn nằm, Bạc Hành Trạch từ trên xuống dưới nhìn hắn.
Anh vươn tay nhẹ che mắt Chúc Xuyên, giọng nói có chút khàn khàn đặc biệt thời kỳ trẻ tuổi thay đổi giọng nói: "Đừng sợ, tôi tới tìm cậu."
Ngay lúc đó, Chúc Xuyên không nhịn được nữa, nước mắt tuôn ra ướt đẫm lòng bàn tay Bạc Hành Trạch, đây là lần đầu tiên hắn khóc, cũng là thể hiện sự yếu đuối trước mặt người khác.
Hắn nói: "Ai muốn cậu đến, cậu biến đi."
Cái tay kia vẫn không cử động, cứ đặt ở đó.
Bên sông hôm ấy gió thật to nhưng lại rất nhẹ nhàng, hai chàng trai một nằm một ngồi, không ai cất tiếng nói, nhưng hai trái tim đã gắn kết thành một.
Về sau.
Chúc Hữu Tư hỏi hắn muốn đổi tên gì, hắn nghĩ nghĩ nói, "Chúc Xuyên."
Núi dừng sông đi.
Núi dừng, sông đi.
Bạc Chúc Xuyên Hành.
(**)
(**): Bạc chúc xuyên hành.
Bạc chúc, xuyên hành.
Bạc Chúc Xuyên Hành..