Hôn Nhân Chớp Nhoáng Với Bạn Trai Cũ Không Thể Ly Hôn

Bạc Hành Trạch bình tĩnh đứng dậy, diễn mặt lạnh lùng nhặt điện thoại trên mặt đất lên, nhưng bàn tay hơi run run phản bội tâm trạng của anh lúc này.

[ Xin lỗi. ]

Chúc Xuyên cười, [ Đùa anh thôi, anh bận việc đi, tối nói chuyện.]

Bạc Hành Trạch muốn nói chuyện thêm một hồi, nhưng hắn lại có vẻ không muốn, đành phải gõ một chữ [Được] gửi đi, hờ hững kết thúc chủ đề này.

Nghiêm Huyền: "Ngài lại giết chết cuộc trò chuyện rồi."

Bạc Hành Trạch nhíu mày không hiểu, "... có chuyện gì vậy?"

Nghiêm Huyền che đầu, hận không thể rèn sắt thành thép, "Khắp nơi đều có vấn đề! Ngài nói xin lỗi cái gì, lần sau phải nói anh yêu em!"

Bạc Hành Trạch bất giác nhíu mày, "...Mở họp."

Chúc Xuyên nhìn điện thoại đã tắt, thở dài, lại đã đến thời gian bài trừ tin tức tố, bất tri bất giác hắn với Bạc Hành Trạch đã kết hôn một tháng.

So với cảm giác loại bỏ tin tức tố, thật ra Bạc Hành Trạch thì tốt hơn một chút, cũng không phải không đâu, cũng không phải thoải mái hơn.

Tuy rằng hắn chưa từng thử với người khác, cả đời cũng là như vậy, nhưng loại máy cọc giống như làm bừa này, chỉ biết chôn hết trứng vào trong đó thật sự là không có tay nghề.

Hắn nghi ngờ liệu người này chỉ có kinh nghiệm của bản thân, nếu không thì ai có thể chịu được cách làm liều lĩnh của anh.

Cái này là tám năm qua đều tự mình cấm dục, nếu không làm sao mà kỹ thuật một chút cũng không tốt lên, chẳng qua có tốt một chút, so với bài trừ tin tức tố thì chuyện này thoải mái hơn.

Chúc Xuyên nghĩ nghĩ, hôm nào đấy thực sự cần phải dạy anh ta một chút làm sao để hai người cùng vui vẻ.

Nếu cứ như thế, chưa kịp ly hôn đã bị anh ta chơi chết ở trên giường.

Nói thế nào nhỉ, gả cho chó thì phải theo chó hả?

Quên đi, anh ta còn không bằng một con chó.

Buổi tối ăn cơm xong cũng không có chuyện gì, Dịch Hiền mặt mũi đau đớn không muốn gặp ai, trốn trong nhà, Chúc Xuyên gọi điện hỏi thăm: "Chỉ bị trầy ít da thôi, vậy mà trốn ở nhà rồi?"

Dịch Hiền lẩm bẩm: "Tôi ra ngoài với bộ dạng này, người ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, tôi lười giải thích."

"Chuyện này cậu có chịu được không? Nếu không tôi giúp cậu tìm hai người giải quyết hai người cướp đoạt kia? Rút tay hay chặt chân? Nếu không đem người về cho cậu giải quyết?"

Chúc Xuyên trong tay có rất nhiều sản nghiệp, quen biết rất nhiều loại người, hắn nói đi tìm hắn giải quyết, khả năng là tìm đến thật.

"Đừng!"

Chúc Xuyên: "Sao cậu phản ứng lớn như vậy? Cậu gây thù với bọn họ?"

Dịch Hiền cười nói: "Không, không, cậu còn không biết tôi là ai sao, tôi làm gì cũng đều do cậu giúp đỡ, còn có thể gây thù oán với ai sao, nhưng mà nói thật, ngày nào đó tôi lăn lộn ngoài đời không nổi nữa sẽ đến Diêm Thượng Nguyệt bán thân, cậu bảo vệ tôi. "

Chúc Xuyên "Hừ" một tiếng, "Tài nghệ này của cậu mà xứng?"

Dịch Hiền "Ài" một tiếng rồi cúp điện thoại.


Chúc Xuyên nhướng mày uống cà phê hắn tự pha, hạt cà phê mà Bạc Hành Trạch mua khá ngon, không ngờ anh lại có thể biết thưởng thức, còn tưởng rằng anh mua đại.

Chúc Xuyên không thích chuyện bếp núc nên ném cốc cà phê vào bồn rửa rồi xoay người rời đi, chợt nhớ tới việc Bạc Hành Trạch rửa chén bát ở đây mỗi ngày, "Chậc chậc" hai tiếng rồi cầm cốc lên rửa.

Hắn thực sự không thích dính nước, ghét bỏ quăng cốc vào ngăn tủ sau khi rửa xong "Lần sau vẫn nên để anh ta rửa."

Vẫn còn sớm, hắn lướt một vòng bạn bè, hôm nay là Thất Tịch, tràn ngập màn hình đều là ảnh thể hiện tình cảm làm hắn đau đầu, tay vuốt xuống không ngừng.

Bạc Hành Trạch không đăng gì, hắn nhấp vào vòng bạn bè của người này, chỉ có một bài viết.

Một tháng trước.

Một bức ảnh mà không có văn bản.

Hai tờ giấy kết hôn.

Chúc Xuyên sửng sốt một chút, lúc này hắn chỉ ký hợp đồng, không thèm quan tâm nữa, tự nhiên cả hai tờ giấy kết hôn đều nằm trong tay Bạc Hành Trạch, anh không thêm bạn tốt, bên dưới cũng không thấy lời chúc mừng nào.

Hắn dừng tay, nhấn thích một cái.

Bạc Hành Trạch vừa mới kết thúc cuộc họp với Nghiêm Huyền, vừa xong thì thấy thông báo nhắc nhở, ấn vào thì suýt nữa ném điện thoại đi, em ấy ấn thích là có ý gì?

Em ấy có phải muốn ly hôn?

Nếu sớm biết đã không đăng cái này lên vòng bạn bè, giờ xóa bài còn kịp không?

Bạc Hành Trạch lập tức gọi điện thoại cho Nghiêm Huyền, "Nghiêm Huyền, em ấy nhấn thích khoảnh khắc của tôi."

Nghiêm Huyền đang bận rộn với công việc phán đoán một chút, "Hả?"

"Giấy chứng nhận kết hôn."

"A a?"

"Ý của em ấy là sao?"

Nghiêm Huyền cân nhắc một hồi, thu thập kiến thức từ những phim truyền hình ra ngoài đời, "Tôi nghĩ, có thể là tiện tay, mà hôm nay là Thất Tịch, có khả năng anh ấy tức cảnh sinh tình."

"Tức cảnh sinh tình?"

"Vâng, anh nghĩ xem, hôm nay mọi người đều đi chơi Thất Tịch, người ta thường nói ban đêm dễ suy nghĩ nhiều, một mình anh ấy ở Bình Châu, phòng đơn gối chiếc, lại thấy người người ân ái khẳng định...A?"

Đột nhiên điện thoại bị ngắt.

Cô nghĩ là do tín hiệu không tốt nên gọi lại thì bị cúp máy, gửi dấu "?" qua hỏi thăm.

Bạc Hành Trạch gõ trả lời: [Em ấy gọi cho tôi.]

Nghiêm Huyền: Ồ, hóa ra tôi chỉ là người công cụ.


Chúc Xuyên rửa chén xong thấy vẫn còn sớm, ngủ không được nên gọi video qua cho Bạc Hành Trạch, giữa trưa trông sắc mặt anh không tốt lắm, giống như bị bệnh.

Bạc Hành Trạch bắt máy rất nhanh, giống như ngồi chờ hắn gọi qua.

"Đang bận?"

Bạc Hành Trạch "A" một tiếng, "Không bận, em thì sao?"

Chúc Xuyên nghĩ muốn trò chuyện với người như vậy thật khó, chẳng qua anh còn nói nhiều, bạn bè của hắn từ Lục Hàm Châu đến Phó giáo sư đều là tính tình như vậy.

"Tôi thì bận cái gì được? Công ty có người phụ trách quản lý, ngoài ăn uống ra đều có thời gian chơi đùa, nhưng nói như vậy thực sự có chút vấn đề. Thịnh Hòe gần đây có một chương trình tạp kỹ mới, để thêm nhiệt trong hoạt động đồng thời đi thăm ban.

"Em cũng muốn đi?"

Ông chủ còn cần tự mình đi kiểm tra?

Thấy anh cau mày, Chúc Xuyên cười nói: "Cả tổ đều lên núi vào hang, ăn uống kham khổ, tôi không đi theo trấn an họ một chút, họ muốn bỏ đi giữa chừng. Đến lúc đó, tôi sẽ phá sản mất."

"Ừm."

Chúc Xuyên cảm thấy chủ đề lại sắp kết thúc rồi, một câu cũng không nói đến mười chữ, có lẽ là bởi vì anh thực sự bận rộn, cho dù thong thả cũng không thể nói cái gì, trừ phi vội vàng.

"...Vậy thôi, anh đang bận."

Bạc Hành Trạch nhìn thoáng qua đống tài liệu chất chồng như núi, nói: "Tôi không bận, đang chuẩn bị nghỉ ngơi." Nói xong liền cảm thấy có gì đó không ổn, liền bù lại, "Nhưng vẫn chưa buồn ngủ, em muốn ngủ à? "

"Tôi cũng không buồn ngủ." Chúc Xuyên vừa mới tắm xong, tóc còn ướt, đường viền cổ áo ngủ lộ ra, Bạc Hành Trạch có chút khô miệng, lăn lăn yết hầu.

"Quần áo của em...mặc vào đi."

Chúc Xuyên cúi đầu nhìn, thấy vạt áo ngủ lụa đã bị mở ra từ lúc nào không biết, cứ thế nói chuyện, toàn bộ đều thu vào trong mắt của anh.

"...Sao anh không nói sớm?" Chúc Xuyên đứng dậy, nháy mắt với anh rồi cười, "Bạc tổng, anh thích nhìn vậy sao? Vậy sao lại nhắc tôi mặc lên rồi?

Bạc Hành Trạch giọng nói khàn khàn, "Sẽ cảm lạnh."

Thật ra anh phản ứng rồi, làn da trắng nõn cứ ẩn hiện mông lung, quả thực là khiến lý trí của anh ép sát mặt đất.

"Là cảm lạnh sao?" Chúc Xuyên không những không mặc tử tế, thậm chí còn dùng đầu ngón tay móc nhẹ vạt áo ngủ bên trái, áo ngủ màu đỏ rượu bị vén lên giống như chồi non phá đất đi lên, khiêu khích hòn đá.

Hai mắt Bạc Hành Trạch đỏ đến lợi hại, rũ mắt xuống lại không nỡ, lập tức nhấc mắt lên, không tự giác nuốt nước bọt lần nữa.

Chất liệu lụa mỏng đặc biệt bắt mắt, Bạc Hành Trạch đặt bút xuống, đưa tay lên tháo kính, nhắm mắt lại nhanh chóng mở ra, bù lại một giây còn vừa rồi.

Lụa mềm mại như rượu đỏ tràn trên da, lại như rượu đỏ tràn trên quần áo, hấp dẫn người ta vươn tay lau, lại muốn tự mình uống cạn rượu.

"Anh Bạc, nói thật, anh nhắc mặc quần áo vào tử tế, là anh sợ tôi bị cảm hay là anh...có...?" Chúc Xuyên ôm chân mày, cặp mắt nhỏ đào hoa ngậm lấy sắc xuân, dưới ánh đèn ấm áp càng lộ vẻ mê người.


Bạc Hành Trạch muốn ngừng hô hấp, bất kể là hành động hay lời nói, hắn hoàn toàn đứng trên lý trí của anh giẫm xuống, giống như Khổng Tước, ý chí, kiêu ngạo.

Hắn biết quá rõ, hoàn toàn nắm trong lòng bàn tay, hết lần này đến lần khác nhưng hắn lại là beta, cũng không thể bị đánh dấu, dù có hung hăng thế nào cũng không bị nhiễm mùi của anh.

Bạc Hành Trạch nhìn hắn như vậy, đau khổ lại cháy bỏng tựa như muốn đem mạng cho hắn, đổi lấy một biện pháp đánh dấu, nhưng Chúc Xuyên lại không sợ hãi, cách một màn hình xé toạc lý trí của anh.

Khổng Tước này rất hưởng thụ, nhìn anh đau khổ đến phát điên, tuyệt đối khống chế, giẫm lên lý trí nhìn anh khó chịu, biết rõ anh đang làm việc nhưng lại tùy hứng làm bậy.

"Không nói?"

Bạc Hành Trạch nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông vào màn hình, lôi hắn ra ngoài xé nát, để hắn không thể gây chuyện.

"Cái sau, em"

"Cái gì? Tôi không hiểu, nói rõ ràng."

Bạc Hành Trạch lỗ tai đỏ lên, nếu đối với người khác anh có thể lạnh lùng dọa lui, nhưng người này là Chúc Xuyên, anh chỉ có thể từng bước nhượng bộ, can tâm tình nguyện nhảy vào bẫy của hắn.

"Tôi cứng...em mặc quần áo vào, đừng lộn xộn."

Chúc Xuyên không nhịn nổi cười, vươn tay nắm lấy quần áo buộc lại trong chốc lát, xuân sắc không còn, chỉ còn lại có một chút nụ cười.

Bạc Hành Trạch nhíu mày.

"Tức giận rồi?"

"...Không phải."

"Không đùa anh nữa, hôm nay mẹ tôi gọi điện, sau Trung thu sẽ đến Bình Châu dùng bữa." Chúc Xuyên nghĩ đến đây, cảm thấy cần bàn với anh một chút: "Chuyện kết hôn giả bà ấy cũng biết, chẳng qua đến lúc ấy anh giả vờ đối xử với tôi lưu luyến không quên một chút, giả vờ yêu tôi, để bà ấy nhìn rồi yên tâm. "

Bạc Hành Trạch lông mày cũng không buông lỏng, trong lòng tự nhủ: Tôi không cần giả bộ yêu em.

Chúc Xuyên đoán chừng bên đó có việc, "Ưm" một tiếng nói: "Anh tranh thủ làm xong nghỉ ngơi sớm một chút, sắc mặt anh không tốt lắm, bị bệnh rồi?"

"Không có."

Bạc Hành Trạch nhịn không ho khan, đem chuyện bị sốt nuốt trở vào không để hắn phải lo lắng.

"Vậy thì tốt rồi, anh đi ngủ sớm đi, tôi cũng đi ngủ đây." Chúc Xuyên làm bộ muốn cúp máy, nhưng bị Bạc Hành Trạch ngăn lại, nghĩ anh có chuyện muốn nói, chờ anh một lúc cũng chưa thấy mở miệng.

"Làm sao?"

Bạc Hành Trạch nhanh chóng tìm từ trong đầu, anh quyết sách hơn trăm triệu văn kiện cũng không đau đầu như thế này, ủ rũ hơn mười giây đồng hồ, "Em cứ ngủ như vậy đi, chờ em ngủ say tôi sẽ tự tắt máy"

Chúc Xuyên: "?"

Bạc Hành Trạch sắc mặt không được tự nhiên cho lắm, nhớ tới lời Nghiêm Huyền, hồi lâu mới vặn vẹo thành câu, "Tôi...tôi muốn nhìn mặt trăng ở bên cạnh em, có tròn hay không."

"...?" Chúc Xuyên cảm thấy được có cái gì không đúng, giường của hắn không ở bãi đất trống, cũng không phải nhà ở ngoài trời.

Bạc Hành Trạch nói xong liền biết lý do này đáng xấu hổ cỡ nào, có phần thất vọng nói: "Quên đi, ngủ ngon, tôi cũng đi xem văn kiện."

"Chờ chút."

Có một cái giường trên ban công, Bạc Hành Trạch nói lúc mua đồ đã mua một cái giường, không có chỗ đặt thì đặt ở ngoài ban công, bên ngoài còn có một tấm lưới chống muỗi bằng lụa mỏng, tinh xảo như dành cho một nàng công chúa. Bày ra ba bốn tầng tơ tằm.

Chúc Xuyên đi chân trần qua, vén lụa mỏng ra leo lên.

"Hơi nóng, lần sau anh lắp quạt mát ở đây." Chúc Xuyên nằm xuống, thản nhiên nói gì đó, quay máy ảnh của điện thoại về phía sau, bầu trời đầy sao lập tức hiện ra trong mắt Bạc Hành Trạch.


Các vì sao chảy xuôi, mặt trăng cũng rất tròn.

Bạc Hành Trạch nhìn các vì sao trong điện thoại di động bên ta còn cói tiếng ngân nga nhẹ nhàng tuyệt mỹ 'Ngày sau tuy là Thiên Thiên vãn tinh, sáng qua đêm nay mặt trăng'.

Bạc Hành Trạch lần trước nghe hắn hát ở Lạc Trúc Đài, trở về nhà đã đặc biệt tìm bài hát này để nghe trên xe, anh lại càng thích câu sau hơn 'Đều là do em, khiến suy nghĩ của anh trở nên dài dòng."

Tài liệu chất đống, đồng hồ tích tắc.

Bạc Hành Trạch vươn tay cởi cà vạt giống như cùm, cởi bỏ hai cúc áo sơ mi, nhìn về phía màn ảnh bên kia thấp giọng ngâm nga Thiên Thiên vãn tinh, khiến anh cảm thấy công việc thực sự gian nan, mệt mỏi.

Hắn có Thiên Thiên vãn tinh của mình, tự do tự tại, không vì ai mà dừng lại, cũng không để ai có thể bắt lấy, anh lại bị nhốt ở nơi nào đó, chỉ có hắn mới giải cứu được.

Thế giới của Chúc Xuyên có Thiên Thiên vãn tinh, thế giới của anh chỉ có một Chúc Xuyên.

Một tiếng thở dài nhẹ vang lên, tiếp theo là tiếng lật giấy, Chúc Xuyên nhìn người trong màn hình, ánh mắt lạnh lùng tuấn tú, cho dù là nghiêm túc thận trong nhưng vẫn rất mê người, ngay cả lông mày cau lại cũng như ẩn như hiện giống như giấu một tia gợi cảm.

Máy ảnh bên này đang chiếu bầu trời, Chúc Xuyên không kiêng dè gì nhìn đối phương, xem tài liệu tập trung, lông mi dài đen nhánh.

Anh so với tám năm trước càng đẹp hơn, điềm đạm hơn, hai lông mày đều là mưu tính sâu không thấy đáy, nhưng vẫn không chịu đựng được những trò đùa.

Chúc Xuyên nhìn xuống áo ngủ bằng lụa, không ngờ thân thể của mình lại hấp dẫn Bạc Hành Trạch như vậy.

"Khịt."

Bạc Hành Trạch nghe thấy tiếng khịt mũi này, liền dừng bút lại, kéo dài cuối nét chữ vằn vện, nhíu mày muốn hỏi hắn có chuyện gì, nhưng lại sợ quấy rầy hắn ngủ.

Anh cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, đến khi lật qua tất cả các văn kiện trên bàn thì trời đã sắp sáng.

Màn hình vẫn như cũ đầy ánh sao, nhưng trăng đã kéo về phía tây.

Bạc Hành Trạch tháo kính ra, véo sống mũi để giảm đau nhức mắt, cơn sốt khiến anh có chút lơ mơ, đầu cũng đau âm ỉ, nhưng nghe tiếng ngủ cùng tiếng thở đều đều trong điện thoại, giống như lập tức tan biến mọi mệt mỏi.

Có chút tiếc nuối không nhìn thấy mặt, nhưng nghe được hô hấp của hắn lại cảm thấy rất thỏa mãn, khóe miệng nhịn không được tạo thành một đường cong.

Anh ngả lưng lên ghế nhắm mắt, tiếng hít thở gợi lên ký ức, lần nữa hiện lên hình ảnh hắn mặc áo lụa tằm, ánh mắt mông lung, đôi môi đỏ thắm, giọng nói mềm mại phảng phất.

Bạc Hành Trạch mở mắt ra, không biết bên kia đụng vào điện thoại từ lúc nào, máy ảnh quay tới nửa khuôn mặt đang say ngủ của hắn.

Tham lam nhìn màn hình chằm chằm không chịu dời, đôi môi giật mình mơ màng, lông mi run lên đều đặn, bộ đồ ngủ bằng lụa tuột khỏi vai, hô hấp của Bạc Hành Trạch nóng rực.

Anh đang phát sốt, lại cảm thấy trong lòng càng thêm nóng, gần như thiêu rụi lý trí của anh.

Mùi rượu khiến anh không rõ ý thức, làm anh giẫm nát lý trí, trầm luân theo bản năng, khi đầu ngón tay dính chặt vào địa phương nóng rực vì người kia, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Tiếng hít thở giống như giọng hát tuyệt vời của một khoảnh khắc nào đó, dẫn anh lên đỉnh.

...

Bạc Hành Trạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, đè nén dục vọng chiếm hữu một hồi, khàn giọng nói: "Ngủ ngon."

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Bạc tổng: Tôi hận đi công tác! Ông chủ ngu ngốc [ Khoan đã, hình như tôi chính là ông chủ. được rồi, tôi ngu ngốc. ]

💜💜💜💜💜💜💜


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận