Bạc Hành Trạch nói xong, Chúc Xuyên cũng không trả lời lại, có lẽ hắn không vui.
"Nhìn điện thoại nghiêm túc như vậy, đang suy nghĩ gì thế?"
Bạc Hành Trạch ngẩn ra, rất chậm quay đầu nhìn người đàn ông vừa lên tiếng, rõ ràng là đang cười, nhưng bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Nghiêm Huyền nhìn hết người này người kia, không dám nói.
"Đi vào trước." Bạc Hành Trạch đưa văn kiện cho cô.
"Được."
Người đàn ông liếc Nghiêm Huyền, cười lạnh một tiếng, "Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không bao giờ trở lại đây, không ngờ gặp lại sớm như vậy, thật sự là duyên phận."
"Cậu làm gì ở đây?" Bạc Hành Trạch hỏi.
"Đương nhiên là cậu không muốn nhìn thấy tôi nữa.
Làm chuyện trái với lương tâm làm sao lại muốn gặp nhân chứng? Trên lưng anh còn cõng một mạng người, chưa quên chứ Bạc tổng."
Bạc Hành Trạch nhìn gã, trầm mặc.
Liêu Nhất Thành ghét nhất cái dáng vẻ không chút rung động của anh, chắp tay cười khẩy nói: "Bốn năm, trong nháy mắt đã trôi qua lâu như vậy, Quản Lộ đã chết lâu như vậy rồi.
Quay lại chỗ này, ngài có cảm giác đã qua mấy đời rồi hay không?"
Bạc Hành Trạch hơi rũ mắt xuống, không có ý định trả lời.
Liêu Nhất Thành là bạn cùng phòng của anh ở trường đại học, lúc đó anh là sinh viên được tiến cử ra nước ngoài với gã, gia cảnh của Quan Lộ rất tốt.
Quản Lộ có tính cách sôi nổi, mời họ sống cùng nhau, cả ba cùng bắt đầu một dự án ở trường đại học, Bạc Hành Trạch và Liêu Nhất Thành phụ trách nghiên cứu và phát triển, còn Quản Lộ phụ trách quảng bá và gây quỹ.
Sau đó, dự án đã nhận được sự quan tâm rộng rãi, và cả ba trở thành nhân tài được các công ty và viện nghiên cứu lớn cạnh tranh.
"Bạc tổng, nửa đêm không ngủ được có cảm thấy tội lỗi không?"
"Cái chết của Quan Lộ và việc bán bằng sáng chế, tôi chỉ có thể nói với cậu, tôi không thẹn với lương tâm." Bạc Hành Trạch đi thẳng đến hội trường.
Liêu Nhất Thành nhổ mạnh một cái, "Chờ đấy!"
Nghiêm Huyền thình thoảng dò xét Bạc Hành Trạch, thấy sắc mặt như thường, nhất thời không đoán được tâm tình, cũng không dám lên tiếng, chỉ là lúc trở về trên xe lấy tất cả tài liệu ra giải quyết trong một chiều một đêm.
"Đặt trước vé máy bay sáng mai về Bình Châu."
Nghiêm Huyền kỳ quái nói: "Sao lại vội vàng như vậy? Ngày hôm qua ngài đã không ngủ nhiều, hôm nay bận rộn cả ngày, buổi tối không ngủ sẽ đột tử đấy?"
Bạc Hành Trạch ngày sau khi đến đây bị bệnh sốt cao, ban ngày họp, ban đêm đọc tài liệu, coi mình như người Sắt mà liều mình làm việc.
"Bạc tổng, tôi nói câu không phải.
Hồng Diệp không phải sản nghiệp của ngài, liều mình như vậy làm gì? Thân thể mệt mỏi như vậy cũng không phải nghỉ ngơi một hai ngày đã tĩnh dưỡng tốt."
Bạc Hành Trạch choáng váng, một tay ôm mắt, khàn giọng nói mình tự biết tính toán.
Nghiêm Huyền biết anh vất vả như thế nào, trước đây anh ấy còn ác liệt hơn thế này, sau khi cưới Chúc Xuyên mới không thường xuyên ở lại tăng ca, nhưng cũng mang về nhà bù lại, làm việc thâu đêm là chuyện thường ngày.
Anh dường như không còn ý nghĩa trong cuộc sống chỉ dựa vào công việc để chèo chống.
"Bạc tổng, ngài rất yêu chúc tiên sinh."
Bạc Hành Trạch mở mắt ra, Nghiêm Huyền vừa nghĩ anh sẽ không trả lời, nhẹ gật đầu, "Ừm."
"Vậy thì tại sao lại chia tay?"
Bạc Hành Trạch nghiêng đầu nhìn cô, Nghiêm Huyền bị ánh mắt đỏ cùng vẻ mặt lạnh lùng dọa sợ, thì thào nói: "Nếu như ngài không muốn nói cũng không cần nói, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút, dù sao hiện tại cũng đã kết hôn, có mâu thuẫn sẽ giải quyết được, tôi nhìn ra được, ngài Chúc hẳn là cũng vẫn thích ngài."
"Em ấy còn thích tôi?"
Nghiêm Huyền muốn trợn to hai mắt, nhưng vẫn là thư ký, nghiêm túc nói: "Mẹ ơi, Bạc tổng, ngài nghĩ xem, có thể kết hôn với bạn trai cũ mà mình không thích chút nào? Đó là hôn nhân chứ không phải lên giường, mà cứ mặc quần vào là có thể xóa bỏ."
Nghiêm Huyền nhìn vẻ mặt anh, cảm thấy anh có khả năng bệnh đến hồ đồ rồi hoặc là mình trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường*.
(*) Thành ngữ ý nói người có trách nhiệm còn chưa hay biết nhưng bên ngoài đã đồn gần đồn xa.
Bạc Hành Trạch nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiêu tan đi vài phần mệt mỏi, nhưng lại giống như là lập tức phủ kín lên một tầng mới, còn mang theo chút rối rắm vô lực, tựa hồ không biết nên bắt đầu như thế nào.
"Nửa tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học."
Nghiêm Huyền sửng sốt một chút, sau đó ý thức được anh nói về quá khứ của mình, lập tức nghe.
"Cục di truyền đã chỉ định cho tôi một omega."
Nghiêm Huyền: "Vậy là Chúc tiên sinh hiểu lầm?"
"Không có." Bạc Hành Trạch lắc đầu, Chúc Xuyên cũng biết chuyện này, một lần còn ngồi trên người anh, ôm mắt hỏi, "Những omega kia có thể chịu được sao? Muốn tôi còn muốn omega kia sao?"
Bạc Hành Trạch từ chối phối đôi, cũng chưa từng có ý định gặp omega kia, anh cho tới bây giờ chỉ cần mỗi một beta ngang ngược càn rỡ kia.
"Lúc đó tôi nghèo lắm, quần áo mặc trên người đều do anh trai tôi để lại, tôi được đi học cấp 3, ngoại trừ tiền miễn giảm học phí của trường, phí sinh hoạt cũng là do cả nhà tích cóp ra, rất vất vả."
"Em ấy được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ chịu khổ cực, rõ ràng là beta nhưng lại được chăm đến mực yếu ớt hôn cả omega, cay đắng ngọt bùi đều không được, rất khó hầu.
Bạc Hành Trạch nói dịu dàng mang vẻ trìu mến, trên miệng còn thoáng treo nụ cười, có thể thấy được năm đó có bao nhiêu ngọt ngào cùng hạnh phúc.
"Khi đó tôi vẫn còn trẻ, muốn dùng khả năng của mình để một ngày nào đó có thể trở nên nổi bật, sẽ không để em ấy chịu khổ, cho dù là vất vả cũng có thể chiếu cố em ấy, cho em ấy mọi thứ của tôi."
"Em ấy cũng rất tốt, biết tôi không có nhiều tiền, cũng không tốn kém.
Rõ ràng là thiếu gia giàu đã quen đi ăn tiệc tối của giới thượng lưu, lại cùng tôi đi ăn một quán ven đường.
Nhưng mới ăn có một lần, thân thể em ấy không tốt, đoán chừng lần kia thức ăn cũng không sạch sẽ, đi ăn về em ấy bị tiêu chảy mấy ngày liền, yếu ớt trừng tôi nói sau này muốn tự tôi nấu cho em ấy ăn."
Nghiêm Huyền không đành lòng ngắt lời anh, hóa ra Bạc tổng có thể nấu ăn vì lý do này, còn tưởng đó là sở thích của tổng tài bá đạo.
"Rất nhanh là đến kỳ thi đại học, em ấy mấy ngày liền không đến trường, tôi gọi điện thoại thì không ai bắt máy."
Lúc đó Chúc Xuyên đã rời khỏi Chu gia rồi, không có khả năng trở về nhà, đến cùng cũng không biết hắn đi đâu.
"Sau đó mẹ em ấy đến tìm tôi, cho tôi một khoản tiền." Bạc Hành Trạch nhìn xuống tay mình, tựa hồ vẫn nặng nề như cái hôm nhận được tiền đó.
"Thù Dịch đã ra nước ngoài, thằng bé không thích nơi này, cũng không thích cậu, quan hệ hai người kết thúc rồi."
Bạc Hành Trạch nhìn người phụ nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề, bình tĩnh lên tiếng hỏi: "Cậu ấy vì sao lại rời đi?"
"Đứa trẻ thông minh sẽ không hỏi câu hỏi này, tôi biết điều kiện gia đình của cậu, cũng biết cậu có lý tưởng và khát vọng, số tiền kia coi như tôi tài trợ cậu học đại học, nhận đi."
Chúc Hữu Tư có phong thái vô cùng tao nhã, là một người phụ nữ mạnh mẽ, khí chất ngút ngàn khí phách hiên ngang.
"Tôi muốn gặp cậu ấy."
"Thằng bé không muốn gặp cậu."
"Không hiểu rõ chuyện này tôi sẽ không từ bỏ."
Chúc Hữu Tư có chút không hiểu vì sao anh lại kiên trì như vậy, nhíu mày nghĩ có phải anh không nỡ bỏ qua con cá lớn này hay không, lại lập tức phủ nhận, cô nhìn người rất chuẩn, mục đích của Bạc Hành Trạch không phải vì tiền.
"Một mối quan hệ đã kết thúc thì chính là kết thúc, cho dù níu kéo cũng không có ý nghĩ gì, cậu về sau sẽ gặp được người tốt hơn." Chúc Hữu Tư khuyên anh.
"Không có khả năng."
Chúc Hữu Tư đối với anh không có ý nghĩa, Thù Dịch lại không chịu nói lý do chia tay, mà chỉ nói không muốn gặp lại người này, nhất định phải ra nước ngoài nhờ cô đến đưa anh một khoản tiền.
Ném vào mặt anh nói là "Trai bao".
Chúc Hữu Tư không thể nói như vậy, tương đối uyển chuyển nói: "Hẹn hò yêu đương cần có sự đồng ý của hai người, chia tay chỉ cần một người có suy nghĩ là đủ, hai người kết thúc rồi.
Tôi là mẹ, rất mất công, tôi hy vọng cậu không còn dây dưa đến thằng bé nữa."
Bạc Hành Trạch nhắm mắt lại, tháo kính ra, có chút mệt mỏi ấn huyệt thái dương, cơn sốt cao khiến anh rất khó chịu.
"Kia chính là tiền 'trai bao', em ấy chơi đủ liền rời bỏ tôi, Tôi chỉ là một món đò chơi trong cuộc đời của em ấy, chơi chán xong bỏ."
Nghiêm Huyền mấy một hồi lâu không thoát ra được quá khứ này, luôn cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng là không nói ra được.
"Sau đó ngài không có ý định đi tìm anh ấy sao?"
"Tìm, tôi đi nước ngoài, nhưng khi đến đó, nhà trường nói rằng em ấy đã nghỉ học cách đây một ngày, tôi không thể bỏ học và không thể tiếp tục tìm." Sau đó khi tìm thấy em ấy một lần nữa, đã là hiện tại.
"Em ấy luôn như vậy, đa tình...lại bạc tình bạc nghĩa."
Nghiêm Huyền nhìn chằm chằm anh một hồi, trong lòng đột nhiên có một ý tưởng táo bạo.
"Bạc tổng, ngài có muốn thử Chúc tiên sinh không?"
Bạc Hành Trạch nghiêng đầu.
——
Địa điểm tham quan rất xa, bọn họ vừa xuống xe đã có người sắp xếp đi theo quay phim cùng quản lý nhân viên, Chúc Xuyên rốt cuộc thoát khỏi bọn họ, đi vòng qua nơi có nhiều chỗ ngồi nhất.
"Vua màn ảnh Lục, mặt thối như vậy đêm qua ngủ không ngon à?"
Người đàn ông liếc hắn một cái, "Cậu thử ngủ ở đây một đêm xem, mấy con muỗi có thể ăn sạch một thân da thịt của cậu."
Chúc Xuyên nheo mắt cười, "Cố gắng lên, làm việc cho tốt."
Lục Vĩ Đình giễu cợt hắn một tiếng, "Cậu ở đây làm gì?"
"Ta đây thăm ngươi, nghe nói cậu cùng Dung Nguyên rất hợp nhau? Vừa mới hồi nào còn phất tay áo nói có cậu ta không có cậu, có cậu không có cậu ta, sao hiện giờ lại như vậy rồi? "
Lục Vĩ Đình liếc nhìn omega đang vùi đầu nhận lá cỏ phía xa, "Không có."
Chúc Xuyên cười.
"Làm sao? Mới vừa ký với một omega, cũng không biết có kiếm được tiền không, đã che chở như vậy, sợ tôi đánh chết người ta? Nếu đã không nỡ như vậy thì đem về nhà, đem ra ngoài chịu khổ làm gì? "
Chúc Xuyên nhìn y chằm chằm, "Nhiều ý kiến như vậy?"
"Nói nhảm, nhìn thấy thạch sùng cũng có thể bị dọa khóc, cũng không phải là rơi trên tay cậu ta, nửa đêm bò vào trong chăn của tôi kêu mình sợ, cũng không biết có phải muốn dụ dỗ tôi hay không."
Chúc Xuyên nhịn cười, vỗ vỗ vai y, "Tôi qua gặp cậu ấy một chút."
Hoàn cảnh ở phim trường thực sự rất tệ, không cẩn thận có thể vô tình giẫm phải phân động vật và nước tiểu, trong phòng không biết lúc nào sẽ chui ra một con chuột hay con thạch sùng, Lục Vĩ Đình mặc chứng sạch sẽ nghiêm trọng nên mỗi ngày đều muốn bùng nổ.
Cả đoàn phim cũng không ai dám nói lời nào.
Chúc Xuyên đến thì tốt rồi, ông chủ này tương đối hiền hoà, cũng có thể quản được cái này vua màn ảnh, cuối cùng cũng có thể thở phào.
Thăm ban chỉ một ngày, ban đêm Chúc Xuyên thu xếp cho bọn họ về Bình Châu, ở đây tuy nghèo nan nhưng môi trường không đến nỗi nào, hắn dự định ở lại thêm một ngày.
"Chúc tổng, anh không chê ở đây bẩn à? Tôi còn tưởng anh ở lại một lúc cũng không được." Trợ lý đoàn đi tới, mang cho anh một ly trà sữa và một chồng hoa quả.
"Như vậy không được, các nàng ở đây đều có thể quen, vậy mà tôi lại không thể?" Chúc Xuyên nghiêng đầu nhìn thấy bên trong cái nơi hẻo lánh kia, "Cậu đưa quả này cho Dung Nguyên."
Tiểu trợ lý sửng sốt, "A, được."
Chúc Xuyên ra ngoài dạo chơi, chỗ này khắp núi đồi đều có một đóa hoa nhỏ màu tím, hôm qua hắn đứng sau máy quay xem một lát, loài hoa này rất có cảm giác ấm áp.
Hồi đó, Bạc Hành Trạch có nói với hắn rằng trên sườn đồi phía sau nhà tôi có rất nhiều hoa nhỏ màu tím, vào mùa hè khi đung đưa trong gió thì rất đẹp, sau này có thời gian sẽ đưa cậu về nhà xem.
Lúc đó hắn vội vã chia tay, phải 8 năm sau mới có cơ hội nhìn lại, qua chuyến thăm này...trùng hợp.
Là rất đẹp.
Hắn lấy điện thoại di động ra chụp một bức ảnh, trong ánh hoàng hôn rực lửa, như thể ngọn lửa trên núi đã thiêu rụi tất cả cỏ dại và hoa dại này..