Hôn Nhân Chớp Nhoáng Với Bạn Trai Cũ Không Thể Ly Hôn


Edit+Beta: t.a
—————
Chúc Xuyên nhắm mắt lại, hai tay ôm cổ Bạc Hành Trạch.
Anh đến kỳ còn uống rượu, vậy so với alpha bình thường rõ ràng mất bình tĩnh hơn rất nhiều thế nhưng giờ phút này anh vẫn nhớ rõ không muốn ly hôn.
Có thể thấy hai từ "ly hôn" để lại trong lòng anh bao nhiêu nỗi ám ảnh.
Hắn là beta, cho dù năm đó xảy ra chuyện, hắn vẫn là beta, trừ phi ở trong một đoạn thời gian đặc biệt nhất định, hắn sẽ không bị kích thích tố ảnh hưởng.
Bạc Hành Trạch không được như vậy, bản năng thôi thúc anh tìm kiếm tin tức tố có thể giúp anh thoải mái, nhưng từ hốc cổ đến gáy đều không tìm thấy gì, anh sốt ruột muốn phát điên.
"Ở đâu."
Chúc Xuyên tưởng anh đang tìm cái gì, "Cái gì?"
"Cho tôi, cho tôi."
Phòng làm việc tràn ngập mùi rượu sake đắng, áo len sơ mi của Chúc Xuyên đã trở lại như ban đầu, Bạc Hành Trạch lo lắng nhìn xung quanh, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm ban đầu đã biến mất từ ​​lâu, hoàn toàn bị tin tức tố xâm chiếm.
"Tôi tìm giúp anh." Chúc Xuyên khó nhọc ngẩng đầu lên để có thể hít thở, khó khăn hỏi ra một câu lại bị anh cắn môi, "Không cho nói! Không muốn ly hôn, không được ly hôn."
"Không phải ly hôn...ưm."
Bạc Hành Trạch ỷ mạnh chặn miệng hắn lại, cắn xé như một đứa nhóc nghịch ngợm không chiếm được kẹo, thậm chí còn đè hắn lên bàn, đẩy tài liệu trên bài rơi vung vãi trên sàn nhà.
Chúc Xuyên từng trải qua kỳ mẫn cảm với anh, nhưng lại chưa từng thấy anh như thế này, không khỏi có chút buồn cười lại có chút đau lòng, giang rộng vòng tay ôm lấy anh, "Cứ làm đi, tùy ý anh."
Bạc Hành Trạch cúi đầu, giống như dã thú vừa nếm phải máu, không thèm nhấm nháp cẩn thận, cắn xé miếng lớn như sợ con mồi bỏ chạy.
"Đau." Lông mày Chúc Xuyên run lên, hắn cảm giác mình sắp bị xé nát, cả người run lên.
Bạc Hành Trạch khẽ hừ một tiếng, lần mò khắp người không thấy chỗ cất giấu bảo bối kia đâu, cả người lo lắng đến phát điên, gặm cấn từng chỗ anh lướt qua giống như phát tiết.
"Đừng cắn...!Tôi là beta, anh không được đánh dấu, không được cắn..." Đau quá, đầu ngón tay Chúc Xuyên run rẩy, bị anh đến phòng ngủ cũng không thả tay, vùi đầu vào vai anh mắt đỏ hoe run rẩy.

Âm thanh vừa đứt quãng vừa run rẩy, ngón tay Chúc Xuyên nắm chặt ga giường, chân co quắp lại, "Không được, anh không được đánh dấu."
Bạc Hành Trạch trong lúc này giống như một con sói biến hình, bất kể cái kia lớn đến mức hắn không nuốt nổi, bị anh ôm lấy cả người run rẩy không có chỗ trốn chỉ có thể nỗ lực tiếp nhận.
Chỉ có thể phát ra từng tiếng nhắc nhở anh không thể đánh dấu, nhưng hoàn toàn không có kết quả, tin tức tố gần như ép Bạc Hành Trạch đến điên, anh lại càng muốn đánh dấu!
Da thịt sau gáy như bị xé nát, tiếng kêu khe khẽ bên tai càng kích thích bản tính bụi bặm trong cơ thể anh, hút lấy máu mang theo hương thuốc mộc, thỏa mãn.
Đôi mi Chúc Xuyên ướt đẫm, giống như con bướm bị mưa tạt xuống, đôi cánh mong manh run rẩy để sống sót.
Đầu ngón tay không thể nào nắm lấy ga giường, "Nhẹ thôi...đừng cắn, ưm."
Chúc Xuyên từ nhỏ đã được nuông chiều nên đương nhiên sợ đau, nhưng hiện tại cũng không muốn trốn, mặc anh xâm chiếm.
Bạc Hành Trạch là một người quyền lực như vậy, Nghiêm Huyền nói anh không gì là không thể, ngay cả những tạp chí tài chính đó cũng rất kính trọng anh.
Người đàn ông cường tráng như vậy mà trong lòng có nỗi bất an sâu sắc, Chúc Xuyên ngẩng đầu, tự coi mình như vật hiến tế, để anh mở chân nếm từng li từng tí từ đầu đến cuối, cho đến khi tìm đến được nơi mình muốn.
**
Lúc Chúc Xuyên bị chuông điện thoại đánh thức là tám giờ sáng hôm sau, hắn không nhớ rõ mình ngủ lúc nào, có lẽ là bị làm đến ngất.
Hắn động đậy cánh tay, lập tức nhíu mày, "Aish đau quá."
Vừa mới mở miệng, hắn lại sửng sốt, cổ họng như bị người nào đó dùng giấy ráp đánh bóng, khản đặc.
Bạc Hành Trạch, đồ súc sinh này.
Chuông điện thoại vẫn đang kêu, hắn cố chịu đau cầm lên nhận máy, sau đó ngồi dậy, "Anh chờ tôi đến ngay."
Cả người không có chỗ nào ổn, Bạc Hành Trạch tối hôm qua nói hắn là kẻ khốn nạn được cường điệu, vừa nói vừa như muốn đóng đinh hắn.
Gáy của hắn vốn đã không ra hình dạng gì, chỉ sợ sẽ bị răng cắn nát, mặc kệ hắn có phải beta không cũng sẽ xé nát ra mà đẩy tin tức tố vào.
Mỗi lần như thế hắn đều như muốn khóc nói với anh mình là beta không thể có tin tức tố, nhưng anh giống như không tin nhất định phải nếm thử, cưỡng bức đánh dấu hắn.
Chúc Xuyên chưa từng cảm nhận được cái gì gọi là đánh dấu, thậm chí còn chưa từng phải chịu đựng kỳ phát tình, hắn nghĩ cùng lắm sẽ chỉ giống như lúc hắn bài tiết tin tức tố nhưng thực sự không hề giống như vậy.
Cảm giác hoàn toàn mất kiểm soát như thể bị một linh hồn khác điều khiển cực kỳ đáng sợ.

Hắn run rẩy cầu xin tha thứ, Bạc Hành Trạch chẳng những không nghe thấy mà còn giống như là nghiện, đến cuối cùng hắn theo bản năng muốn thoát khỏi sự hành hạ vô tận này, lại bị anh kéo lại giày vò nặng nề hơn không nghĩ đến trốn tránh nữa.
Số phận của những người cố gắng trốn thoát thậm chí còn thảm khốc hơn.
Bạc Hành Trạch có lẽ là người đầu tiên trong lịch sử đánh dấu beta, à không phải người, là súc sinh.
Chúc Xuyên hoàn toàn không nghi ngờ gì, nếu tối hôm qua đánh dấu không thành công hẳn là hắn đã chết trong trận kia.
Toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực nào, vừa xuống giường đã quỳ trên mặt đất, thở hổn hển lẩm bẩm: "Mình chắc chắn là tổng giám đốc đầu tiên bị chơi chết, anh ta là tên ngu ngốc mình cũng vậy, một đôi ngu ngốc."
Chúc Xuyên lôi vali từ trong tủ ra, còn chưa chạm vào đồ bên trong đã ngửi thấy mùi rượu sake, lành lạnh khiến người ta rùng mình.
Sau khi bị đánh dấu, thân thể có ký ức, Chúc Xuyên có thể cảm nhận được cảm xúc biến hóa, trong lòng cảm thấy ớn lạnh, biết mình lại sắp chết.
Bạc Hành Trạch nhìn thấy va li ánh mắt trở nên lạnh lùng, Chúc Xuyên liếc mắt liền biết anh hiểu lầm, thầm nghĩ tôi bị anh làm đến mức như vậy, còn có thể đi đâu chứ?
"Tôi không đi đâu cả, đừng sợ."
Bạc Hành Trạch bước tới ôm hắn vào lòng, vùi đầu vào cổ hắn thì thầm: "Tôi đổi mật khẩu khóa cửa rồi, em không có dấu vân tay của tôi thì không thể đi đâu được.

Thù Dịch, ai cũng không thể đưa em thoát khỏi."
"Anh muốn giam cầm tôi?"
"Phải."
Lời thừa nhận thẳng thắn của Bạc Hành Trạch khiến Chúc Xuyên sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng, hắn quên mất người này bản chất là một kẻ điên, chỉ vì quá yêu mình mà nhẫn nhịn mọi thứ, trở nên lạnh lùng, ảm đạm.
"Nếu như em muốn chết, tôi chết cùng với em.

Em nghĩ đến việc đi trước bỏ tôi lại một mình tôi sẽ gieo mình xuống biến, tôi sẽ không sống trong cái thế giới không có em." Bạc Hành Trạch chôn mặt vào cổ hắn, thấp giọng lạnh lùng mang theo sự điên cuồng vô tận.
"Đừng nói thà rời đi còn hơn chết trước mặt tôi, em dám đi tôi chết trước mặt em cho em xem."

Chúc Xuyên sững người, "Anh..anh biết rồi?"
"Ừm."
Bạc Hành Trạch bế hắn xuống tầng, đặt hắn ngồi lên đùi anh, đút cho hắn một ngụm cháo, Chúc Xuyên còn chưa kịp phản ứng, "Anh biết từ bao giờ? Hôm đó anh đến bệnh viện không phải thăm bạn mà để gặp bác sĩ Từ?"
"Ừm, há miệng." Bạc Hành Trạch lại đút cho hắn một ngụm cháo, có một chút hưởng thụ khó hiểu việc nhốt người.
"Ai mẹ nó còn tâm trạng ăn, nói xong thì ăn!" Chúc Xuyên tối hôm qua bị hành hạ tàn nhẫn như vậy, đến bây giờ còn hơi hoảng hốt, hỗn loạn.
Hắn chưa ngủ được bao nhiêu đã bị đánh thức, tinh thần vốn đã kém, chỉ muốn nằm trong lòng anh ngủ vĩnh viễn, nhưng với tư thế hiện tại, hắn bị bại lộ từ rất sớm sao?
"Ai nói với anh?"
Bạc Hành Trạch cũng không lừa hắn, đưa tay lau vết cháo đọng trên khóe miệng hắn, nhỏ giọng nói: "Tôi muốn biết chuyện tám năm trước nên hỏi dì."
Chúc Xuyên đầu óc nhạy bén, "Ngày anh đi Giang Thành? Cho nên anh cả đêm không ngủ chạy đến đó, lo lắng tôi sẽ rời xa anh bất cứ lúc nào sao? Cho nên anh hận không thể gắn camera giám sát tôi?"
Bạc Hành Trạch gật đầu, bình thường anh sẽ xin lỗi, nhưng lúc này anh thừa nhận như chuyện đương nhiên, "Ừm."
Chúc Xuyên muốn mắng anh cũng không mắng ra được, tối qua hắn tính toán sai, không phải Bạc Hành Trạch không tin tưởng hắn mà là sợ bị hắn bỏ rơi.
"Đồ ngốc."
Bạc Hành Trạch để hắn mắng, hai tay Chúc Xuyên ôm lấy mặt anh, vô cùng quý trọng đặt lên môi anh một nụ hôn, "Thực sự xin lỗi, tôi sai rồii."
Bạc Hành Trạch vừa định nói, Chúc Xuyên đã đặt tay lên môi anh, "Suỵt, để tôi nói trước, muốn nói gì thì cũng nghe tôi nói trước, được không?"
"Ừm."
Tim Chúc Xuyên lại chua xót, dù trong mắt là lửa giận nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn vẫn còn bị ôm trong lòng, rút tay ra khoác lên vai anh từ từ tiến lại mãi đến khi ngửi được hương rượu quanh đầu mũi.
Yết hầu Bạc Hành Trạch lăn lăn, bả vai căng cứng như đá.
"Có muốn nghe ngày đó tôi nói gì với Dịch Hiền không?" Chúc Xuyên cố ý phả hơi thở vào mặt anh, ghé sát vào, dùng má và mũi cọ cọ làn da bên cổ anh, phát ra tiếng hừ nhẹ nhàng.
"Không muốn nghe."
"Nhưng tôi muốn nói cho anh biết, nếu anh không muốn nghe cứ việc đẩy tôi ra." Chúc Xuyên nghiêng đầu, môi đã chạm đến lỗ tai, như muốn ngậm vào giữa đôi môi đang hé mở nhưng hắn không làm thế càng khiến người ta lo lắng.
Bạc Hành Trạch làm sao có thể tình nguyện đẩy hắn ra, vì vậy anh dù không muốn nghe cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Em nói đi."
Bất luận như thế nào cũng chỉ là ăn chút dấm, dù sao thì mật khẩu cửa cũng đã đổi hắn có thế nào cũng không ra khỏi cái cửa này.

Chúc Xuyên cắn vành tai anh, giống như một con hồ ly dụ người, chậm rãi nói: "Tôi nói với cậu ta tôi rất thích một người."
Bạc Hành Trạch siết chặt tay, Chúc Xuyên dường như không để ý đến nguy hiểm, vẫn không vội vã ngậm cho lời trong miệng nóng lên, suýt chút nữa làm tan chảy mới nói ra.
"Anh ấy rất tốt với tôi, thậm chí tôi không cần làm bất cứ điều gì, có lẽ anh ấy rất yêu tôi."
Bạc Hành Trạch không nghe nổi nữa, nắm chặt cổ tay Chúc Xuyên đến mức có thể bóp nát xương, nghiến răng nói: "Đừng nói nữa...".

Một giây sau môi của người kia sáp lại.
Đầu lưỡi quấn lấy nhau, nhẹ nhàng quấn môi và răng của đối phương, giống như thầy giáo đang dạy anh phải hôn như thế nào.
"Anh ấy đến hôn cũng chẳng biết, tôi lại không nỡ mắng, chỉ có thể nuông chiều người ta."
Động tác kiềm chế của Bạc Hành Trạch đột ngột dừng lại, Chúc Xuyên vươn tay nắm lấy đầu ngón tay anh rồi từ từ siết chặt, ấn anh xuống ghế trước khi anh đẩy mình ra, vừa cúi người vừa cưỡi lên người anh tiến lại gần.
Đôi mắt kia đỏ hoe, rõ ràng là đang nghĩ hắn đang tỏ tình người khác trước mặt anh, Chúc Xuyên cố nén cười thở dài, "Anh ấy rất khó hầu hạ, anh nói xem có nên để anh ấy thỏa mãn một lần? Ai da, chỉ sợ cái đuôi anh ấy lại vểnh lên không chịu nghe lời tôi."
Bạc Hành Trạch nhìn hắn, "Như vậy còn chưa đủ sao? Anh ta đã như vậy, em vẫn muốn rời bỏ tôi sao? Thù Dịch, đây là giới hạn mà tôi có thể chịu đựng được."
Tim Chúc Xuyên co lại, ngay cả ngón tay cũng có chút tê dại, hắn thầm nghĩ người này cất giấu bao nhiêu oan ức dưới sự ghen tuông, con người bề ngoài cực mạnh mẽ lãnh đạm, kỳ thực lại cô đơn đến cùng cực.
"Tất cả là do anh khiến tôi phải suy nghĩ rất lâu."
Bạc Hành Trạch không kịp đáp, Chúc Xuyên lại nói: "Tôi nói, chỉ cần người này là Bạc Hành Trạch."
Bạc Hành Trạch lần này hoàn toàn sững sờ, như một khúc gỗ nhìn chằm chằm vào người bên trên, hai mắt đỏ hoe không nhịn được chớp một cái, đầu óc đang chạy thật nhanh để tích hợp tất cả thông tin, sau đó tìm được câu trả lời chính xác nhất.
Chúc Xuyên nhìn vào mắt anh, nói rõ ràng: "Tôi thích anh, bất kể là tám năm trước hay tám năm sau, tôi đều thích anh, chỉ một mình anh thôi."
Bạc Hành Trạch gần như ngừng thở, khó khăn cuộn yết hầu, nói ra câu đầu tiên.
"Đừng lãng phí thời gian, em không thể ra khỏi cửa này đâu."
t.a: Hôm nay tác giả không có lời gì hết.

Thật ra tác gả luôn có một phần cảm ơn độc giả nhưng tui thấy nó vừa dài lại ko cần thiết nên tui không edit..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận