Hôn Nhân Chớp Nhoáng Với Bạn Trai Cũ Không Thể Ly Hôn


Bạc Hành Trạch đang đứng ở cửa, nhìn hắn qua tấm bình phong (*) mỏng, có chút không thực tế.
(*) Bình phong: những tấm vách hình chữ nhật thẳng đứng, được ghép nối với nhau bằng bản lề, có phần chân cố định giúp chúng đứng được.

Thông thường bình phong sẽ có 4 tấm, tối thiểu là 3 tấm, có thể xếp gọn lại và di chuyển đến nhiều nơi dễ dàng trong nhà.

Giọng nói của hắn bay bổng, giống như bàn tay mềm mại cầm lấy sợi lông vũ nhẹ nhàng trêu chọc, nửa thật nửa giả, khiến người ta sợ hãi không dám tiến tới, vì sợ rằng khi lại gần hắn sẽ mỉm cười nói: "Anh không xứng".
"Không làm sao?" Chúc Xuyên trong nội tâm bật cười khi thấy hắn đứng ở cửa nhìn chằm chằm mình, vừa mới thấy bộ dạng như vậy của mình, hẳn anh ta cũng lười chạm vào.
Ly hôn đi, ly hôn là tốt nhất.
"Tính khí của em trước kia sẽ không dễ dàng buông tha gã như vậy." Sẽ trực tiếp đập chai rượu vào đầu để tiếp đón người đó, không sợ trời không sợ đất tính tình lại ương ngạnh, giống như một chú công nhỏ kiêu hãnh.
Bây giờ nhẹ nhàng, và bao dung hơn rất nhiều.
Chúc Xuyên nhấp một ngụm rượu trên tay "Đúng vậy, tôi mở ra cái nơi như vậy phải thu phục một chút, nhưng nếu có ai muốn ngáng chân tôi đều không sống nổi."
"Không ủy khuất?"
"Ủy khuất?" Chúc Xuyên cười nhẹ, "Tôi đã nhận qua nhiều ủy khuất như vậy rồi, đây có đáng là bao, huống gì..."
Bạc Hành Trạch đợi một hồi cũng không thấy hắn nói gì, ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang cười tủm tỉm rót cho mình một ly rượu, "Người sống, phải học được cách biết cúi đầu, tôi đã trải qua một lần, không dám không cúi đầu."
Bạc Hành Trạch đứng tại chỗ.
Chúc Xuyên cười cười, nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Không giống anh."
Bạc Hành Trạch bước tới, làn gió buổi tối dinh dính như nụ hôn ướt át của người tình, trong lòng rối bời.
Chúc Xuyên uống rượu, đôi mắt hơi đỏ lên, nụ cười nửa thật nửa giả giống như làm cho người ta sa đọa, muốn người khác cùng hắn trầm luân, biết rõ phía dưới là vực sâu vạn trượng (**) nhưng Bạc Hành Trạch không nỡ cự tuyệt.
Anh quỳ xuống, ánh mắt hai người chỉ cách nhau nửa tấc(***).
(**) 1 trượng = 3,33m
(***) 1 tấc = 10cm
Hắn thường dùng loại nước hoa có mùi hương nhàn nhạt của cam quýt, lại trộn lẫn với mùi hương tin tức tố của omega như có như không, không khó để tưởng tượng hắn từng thân mật với omega kia như thế nào.
Bạc Hành Trạch hận không thể tìm giết omega kia, theo bản năng dùng tin tức tố của mình phủ lên hương mộc dược vướng víu, thẳng cho đến khi hoàn toàn bao phủ hắn.

Trên người em ấy chỉ có thể có tin tức tố của mình, bất luận là alpha hay omega, đều không được phép.
Chúc Xuyên hôm nay vừa mới bài trừ tin tức tố xong, tinh thần cùng thân thể đều không có sức mạnh chống cự, dưới tin tức tố của Bạc Hành Trạch cảm thấy có chút choáng váng, không chịu được.
Tay cầm ly rượu của hắn có chút run rẩy, làm đổ không ít rượu lên cổ tay.
Bạc Hành Trạch cúi đầu, dời tầm mắt qua tròng kính mỏng nóng bỏng, tìm đến môi của hắn, động tác trên tay cũng không ngừng lại, xé rách áo sơ mi màu tím sẫm đến nát nhừ, âm thanh xé vải như báo hiệu trước cái gì sẽ diễn ra.
Chúc Xuyên cắn chặt môi dưới, sau đó lại cắn đầu lưỡi, nhìn được trong ánh mắt kia một con ngươi hừng hực, thiêu đốt làm hắn khó chịu.
Bạc Hành Trạch lấy tay đỡ trán, hô hấp lộn xộn nhưng lại chậm chạp khắc chế đến cực điểm, lọt vào trong tai như một trận biểu diễn cách rèm càng che càng lộ.
"Muốn ở đây?"
Chúc Xuyên từ trước đến nay luôn là như vậy, thua người không thua trận.
Dù tự mình đào biển lửa, cũng sẽ nhảy vào, tuyệt đối không bao giờ chịu thua.
Hắn đưa tay ôm lấy phần gáy của Bạc Hành Trạch, đưa tay lên tuyến trên nhẹ nhàng xoa hai lần, "Bằng không đi xuống dưới lầu đại sảnh? Anh không ngại hai ta để người ta vây xem tôi đều có thể."
Bạc Hành Trạch hận không thể xé nát cái bộ dáng phóng đãng này của hắn, song lại kìm nén mà nói: "Trên mặt đất rất cứng."
"Vậy thì anh ôm lấy mà làm, vất vả một chút." Chúc Xuyên nửa đứng dậy ôm lấy cổ anh, một tay móc gọng kính cận, ánh mắt tràn đầy hương xuân, ngón tay xoa xoa nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên thái dương anh.
Bạc Hành Trạch ôm lấy vòng eo mềm mại của hắn, cảm nhận được mùi hương của cam quýt đang đến gần, nhưng hương mộc dược vẫn là dây dưa không dứt.
Cơn ghen cuộn trào, anh vô thức siết chặt tay, nghe một tiếng kêu đau, như thể chiếc chìa khóa trực tiếp cạy mở ghen tuông dồn nén dưới đáy lòng.
Anh ấn vào vai hắn, cúi đầu cắn vào vị trí không tồn tại "tuyến thể".
"A..." Chúc Xuyên rùng mình một cái, cơn đau cũng giảm đi một ít, chẳng lẽ anh ta biết chỗ này của mình còn một nửa tuyến thể?
Bạc Hành Trạch dùng đầu răng đâm vào da thịt, hết lần này tới lần khác chuyển tin tức tố vô ích, càng thêm nôn nóng.
Hắn vừa mới đào thải tin tức tố, cho dù có rót thêm tin tức tố cũng không thể bị đánh dấu, Alpha không được làm dịu, sẽ càng thêm bực bội.
Tin tức tố còn lại tràn ra bên ngoài, anh không bao trùm được!
Bạc Hành Trạch gần như phát điên, mộc hương này làm sao cũng không hết được.
"Đau." Chúc Xuyên không để ý tới suy nghĩ nhiều, bị hắn cắn đến tê cả da đầu, ngón tay đều đau đến phát run.
Bạc Hành Trạch giống như thú vương bị cướp đoạt lãnh thổ, mà hắn lại bị tù khốn trong lồng, trơ mắt nhìn lại không có cách nào mở ra, hung hăng cắn lan can với ý đồ lao ra.
Lan can này không phải thép, mà là da thịt sau gáy hắn.
"Đừng cắn...Tôi là beta, anh không đánh dấu được! Không muốn..." Chúc Xuyên thở hổn hển nhắc nhở, lại càng giống như xúc động chỗ đau của anh, đầu lưỡi liếm láp, gặm cắn làn da chỗ bị cắn rách, mang đến cảm giác đau đớn cực hạn và sung sướng tột độ.

Bạc Hành Trạch vùi đầu, giọng nói lạnh lùng đã trở nên mơ hồ, "Không cho phép em nói không muốn."
Không cho phép em nói không cần tôi.
**
Chúc Xuyên tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, ngẩng đầu lên, phát hiện mình vẫn còn đang mặc quần áo, sắc mặt xanh mét, không khỏi xắn tay áo.
Đau quá.
Từ trong ra ngoài đều đau.
Hắn vò vò đầu, đi ra ngoài liền thấy Nguyên Nguyên đang ngồi ở sảnh xem một bộ phim truyền hình nổi tiếng, chiếu trên màn hình cực lớn, chính là lấy việc công làm việc tư.
Hắn liếc nhìn, Alpha và Omega đang hôn nhau say đắm, âm thanh thiết bị ở Diêm Thượng Nguyệt cực kỳ tốt, thậm chí còn nghe thấy tiếng nước.
"..."
"Ai da, đóa hoa của chúng ta đã tỉnh rồi." Nguyên Nguyên đang ăn hạt dưa, trằn trọc vài giây, sau đó liền thu hồi tầm tiếp tục mắt xem TV.
"Dùng sức đi, anh chưa ăn sao?"
"Lưỡi đâu? Không đánh răng sẽ không dùng lưỡi hôn sao? A, dùng lực, alpha này được hay không đây, không được để tôi ở trên."
Chúc Xuyên đi tới, thấy trên bàn có một bình trà thảo mộc hoa nhài, cầm lên rót một chén để làm ẩm cổ họng, Bạc Hành Trạch, tên ngốc này hoàn toàn không để ý đến đang ở trên sân thượng, sức lớn bao nhiêu làm bấy nhiêu, cuống họng đều muốn hỏng rồi.

Tối qua không biết nổi điên cái gì, không ngừng cắn tuyến thể của hắn, nhất định phải đánh dấu hắn mới bỏ qua.
Câu nói ôm lấy làm thật sự là có lợi cho anh, dù có giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
Cũng may các phòng ở Diêm Thượng Nguyệt cách âm tốt, nếu không thì ở đại sảnh cũng giống như vậy.
"Anh ta đi lúc nào?"
Nguyên Nguyên sững sờ, "Ai? À, anh nói Bạc tiên sinh, sáng nay anh ấy làm cho anh bát cháo rồi rời đi.

Lúc đi cũng rất vội, có lẽ là công ty có chuyện."
Chúc Xuyên: "? Cháo gì."

Hắn mơ hồ nhớ ra mình đã ăn chút cháo trong mơ, là thật? Lúc ấy, hắn nửa tỉnh nửa mê còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Nguyên Nguyên: "Ông chủ, ánh mắt anh quả không sai, tối hôm qua anh ấy hỏi em quần áo anh ở đâu, bưng một chậu nước qua, nói lau tay cho anh."
Lau tay?
Tối hôm qua hắn ngất đi không biết gì, có lẽ là không phải lau tay, mà là lau người, hắn bắn không ngừng như tích lũy mấy trăm năm, nếu không tẩy rửa cũng không biết trôi đi đâu.
Chúc Xuyên nhíu mày, "...Cho nên cả cái Diêm Thượng Nguyệt đều biết tôi với anh ta làm rồi?"
Nguyên Nguyên tri kỷ nói: "Chị Tư Tư còn chưa biết, em định xíu nữa nói với chị ấy."
"...Tôi sẽ cảm ơn cô lắm."
"Aiz thật đấy, em thấy Bạc tiên sinh nhìn thì lạnh lùng, kỳ thực lại rất ôn nhu, anh ấy lau tay, thay quần áo rồi đút cháo cho anh, cảm giác được phục vụ thế nào, thoải mái không?"
Chúc Xuyên nhe ​​răng, trong lòng lại mắng Bạc Hành Trạch ngu ngốc, thoải mái cái rắm, anh ta ôn nhu? Anh ta là đang áy náy, giày vò xong hầu hạ.
"Đúng rồi, cái mảnh vỡ kia, cô chờ một chút nữa để đưa đến Trần Gia..."
Nguyên Nguyên phun vỏ hạt dưa trong miệng ra, "Bạc tiên sinh mang đi rồi."
"Anh ta cầm đi làm gì?"
Nguyên Nguyên nhìn hắn như kẻ bị tâm thần, "Làm sao em biết được, anh cho rằng anh ấy sẽ nói cho em biết anh ấy muốn làm gì sao?"
Chúc Xuyên im lặng, tảng băng kia thật sự sẽ không nói cho ai biết anh sẽ làm gì, phản ứng kia của Nguyên Nguyên cũng không tệ, có điều...
"Tôi đến công ty một chuyến, nếu Trần Tranh lại tới gây chuyện, cứ việc ném ra ngoài."
Mắt Nguyên Nguyên dán vào màn hình TV, ra hiệu đồng ý, "Đi nhanh đi, đừng chậm trễ thời gian của em." Chúc Xuyên "Ừm" một tiếng, gõ đầu cô, "Được rồi, đi đây."
**
"Bạc tổng, Duy Đạt Trần tổng đến rồi." Nghiêm Huyền nhắc nhở.
Bạc Hành Trạch dường như đợi đã lâu, không ngẩng đầu lên, nói: "Ừm, cho hắn vào đi."
Trần Minh Vĩ bước nhanh vào, khuôn mặt còn non nớt tràn đầy lo lắng đặt tờ giấy lên bàn, "Bạc tổng, ý cậu là sao? Sao cậu đột nhiên rút vốn dự án vừa bàn bạc? Cậu có biết chuyện này quan trọng với Duy Đạt chúng tôi như thế nào không? Hiện giờ cậu rút vốn là muốn Duy Đạt đối mặt với gió lốc lớn! "
Bạc Hành Trạch vẫn như cũ cúi đầu phê văn kiện, nhàn nhạt nói: "Tôi biết."
Cũng bởi vì biết, anh mới rút vốn.
"Rốt cuộc cậu có ý tứ gì?!" Trần Minh Vĩ buồi sáng vừa đến công ty liền nhận được tin nhắn rút vốn từ thư ký, gã gần như phát điên lên, mấy năm nay việc làm ăn của Duy Đạt không ổn định, gã vất vả lắm ôm lấy cái đùi lớn Hồng Diệp, hi vọng có thể lật bàn, kết quả anh lại đột nhiên rút vốn?
Gã hít một hơi thật sâu, chịu đựng.
"Bạc tổng, tôi muốn biết hạng mục xảy ra vấn đề gì? Hoặc nếu ngài có yêu cầu khác chúng ta có thể thương lượng, Duy Đạt sẽ tận lực đáp ứng yêu cầu của ngài."
Trần Minh Vĩ nhìn anh, giận không có chỗ phát tiết, gã đều ôn tồn hỏi, đích thân gã tới cửa hỏi thăm chuẩn bị thích hợp nhượng bộ, mà anh luôn mang dáng vẻ hờ hững lạnh lùng không đáp lại.
Nếu không phải thái tử của Hồng Diệp không biết cố gắng, anh ta sẽ không nắm được quyền thế lớn như vậy.

Gã nghe nói vị thiên tài kinh doanh này năm đó cũng một người bạn nước ngoài nghiên cứu phát triển một dự án ở nước ngoài, sau đó anh ta lại tự mình bán bằng sáng chế, rồi đến tập đoàn Hồng Diệp, đến bây giờ sở hữu đại quyền trong tay.
Gã sợ rằng anh ta cũng là công cao chấn chủ.

(****)
(****) Công cao chấn chủ: Công cao lấn chủ (?!) đoạn này mình cũng không hiểu lắm, theo mình tìm hiểu thì có lẽ công cao lấn chủ khá là hợp lý trong trường hợp này.
"Bạc tổng, chuyện này chúng ta vẫn còn chỗ để thương lượng, Từ chủ tịch đặt công ty vào tay anh, là hy vọng có thể đẩy Hồng Diệp lên vị trí cao hơn, đúng không." Trần Minh Vĩ ám chỉ, đến cùng thì Hồng Diệp vẫn là của Từ gia, anh chỉ là người ngoài cuộc.
Bạc Hành Trạch ký xong một văn kiện, ấn chuông gọi nội tuyến, "Phương Mâu, hai ly cà phê."
Trần Minh Vĩ đè lửa giận xuống, người dưới mái hiên không thể cúi đầu.
"Kỳ thực chúng ta có thể hợp tác với nhau rất vui vẻ, đối với dự án này đôi bên đều có lợi, chuyện vi phạm hợp đồng tạm thời không chỉ là việc của hai ta, mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng của Hồng Diệp, ngài nói xem đúng không? Có vấn đề gì chúng ta có thể bàn bạc lại, phiền Bạc tổng chỉ cho tôi một con đường rõ ràng.

"
Bạc Hành Trạch nhướng mi nhìn Trần Minh Vĩ, "Tối hôm qua, con trai ông sỉ nhục vợ tôi ở Diêm Thượng Nguyệt."
Trần Minh Vĩ sửng sốt, "Ý gì?"
Đôi mắt sau mắt kính lạnh lùng, tiếng nói hời hợt cũng lạnh, "Tôi không thích nên không định hợp tác, hợp đồng chưa ký, cũng không có chuyện vi phạm hợp đồng."
"Cậu chỉ vì một người mà bỏ qua một hạng mục mấy trăm triệu?" Trần Minh Vĩ đầu óc không theo kịp, rất khó hiểu.
Bạc Hành Trạch lật xem tài liệu, nhàn nhạt phát ra một tiếng "Ừ".
"Cậu điên rồi! Cậu chỉ là người làm công cho Hồng Diệp cũng không phải người làm chủ, bỏ qua dự án lần này cậu sao có thể nói đối mặt được với Từ gia, tôi nghĩ cậu là không muốn đi làm nữa!" Trần Minh Vĩ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua một kẻ điên như vậy.
Mọi người đều nói rằng anh ta lý trí, tỉnh táo, xem ra, người này căn bản bị điên!
Bạc Hành Trạch đặt bút xuống, ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua mắt kính rơi trên mặt gã, khiến Trần Minh Vĩ có chút rụt rè, luôn cảm thấy trong mắt người này có sát khí.
"Duy Đạt là cuộc sống của ông." Bạc Hành Trạch nhìn gã, lạnh lùng nói: "Vợ tôi là cuộc sống của tôi, áp đảo hơn hết."
Trần Minh Vĩ nghiến răng nghiến lợi, "Cậu đến cùng không phân phải trái! Chẳng lẽ chỉ vì..."
"Vợ tôi là đúng sai của tôi."
"Bạc tổng." Phương Mâu bưng hai tách cà phê vào.
"Về phần hạng mục, tự tôi có năng lực giúp Từ chủ tịch kiếm ở nơi khác, không cần Trần tổng đây phải nhọc lòng." Bạc Hành Trạch cầm lấy hộp giấy ở mép bàn, "Đưa cho Trần tổng."
Phương Mâu cầm lấy, đưa đến trước mặt Trần Minh Vĩ rồi mở nắp ra cho gã, Trần Minh Vĩ sửng sốt, đây là bộ ấm chén mà gã không tranh được ở Nghiêu Thành.
"Con trai ông làm vỡ bộ chén của vợ tôi ở Diêm Thượng Nguyệt, mời Trần tổng quy ra tiền bồi thường, cảm ơn.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận