Hôn Nhân Chữa Lành Của Tổng Tài Tàn Tật


Tưởng Dư Hoài phải đi họp, buổi chiều đã rời đi rồi, buổi tối Từ Hi Nhiễm gọi điện thoại cho Từ Xương Đông.

Lúc Từ Xương Đông đến, Vương Lệ Lệ cũng đến theo, không biết có phải do thấy nhà họ Tưởng không bỏ cô mà thái độ Vương Lệ Lệ đối với cô tốt hơn rất nhiều, còn cố ý làm món cháo mà Từ Hi Nhiễm thích ăn.
Miệng vết thương của Từ Hi Nhiễm không lớn, ngày hôm sau đã có thể xuống giường rồi.

Bác sĩ bảo cô đi lại nhiều để lưu thông khí huyết.
Từ Hi Nhiễm không ngờ rằng sáng sớm Tống Tình đã gọi điện thoại cho cô.

Cô dậy đi vệ sinh thì Tống Tình gọi điện thoại đến, Tống Tình biết cô ở bệnh viện, ngay lập tức giọng của cô ấy cao lên rất nhiều.
“Cậu bị sao thế? Vì sao lại ở bệnh viện?”
Từ Hi Nhiễm nói sơ qua cho cô ấy về chuyện có khối u ở cổ tử cung.

Sau khi Tống Tình biết chuyện thì vội vàng chạy đến ngay, còn mua cho Từ Hi Nhiễm một đống đồ ăn sáng cô thích ăn để ăn cùng với cô.
“Không ngờ rằng đối tượng xem mắt đó của cậu thật có tình có nghĩa.” Tống Tình vừa nhai tiểu long bao vừa nói: “So với tên chó Trình Vân Khải đó thì tốt hơn rất nhiều.

Đúng rồi, chuyện xem mắt lần trước của cậu là do tớ lắm miệng nói với Hà Tinh Dịch.

Tớ cũng không ngờ rằng cái tên miệng rộng Hà Tinh Dịch đó quay đầu đã nói với Trình Vân Khải.”
“Không sao, chuyện tớ xem mắt cũng không phải bí mật gì.”
“Nhắc mới nhớ, Trình Vân Khải biết chuyện cậu bị bệnh chưa?”
“Chưa biết, chuyện này cậu đừng nói ra, kể cả Hà Tinh Dịch cũng không được nói.”
Tống Tình giơ bốn ngón tay lên thề: “Chuyện bí mật của chị em, tớ nói là tớ chó.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trình Vân Khải biết chuyện cậu đi xem mắt thế mà lại không vội vã quay về? Tớ còn cho rằng nếu cậu ta biết được nhất định sẽ mau chóng quay về cứu cậu.” Tống Tình bĩu môi: “Xem ra cậu ta bị cô gái thần bí kia mê hoặc cho thần hồn điên đảo rồi, tốt xấu gì cũng là thanh mai trúc mã nhiều năm, ôm người đẹp thì quên luôn bé thanh mai là cậu.”
Con người sau khi trải qua một vài chuyện thì tâm thái cũng đã thay đổi, lúc Từ Hi Nhiễm nghe thấy chuyện liên quan đến Trình Vân Khải thì đã thản nhiên hơn rất nhiều rồi, xúc động thì vẫn có, nhưng không có cảm xúc quá lâu, thậm chí cô còn chẳng có hứng thú tiếp lời.
Hai người ăn sáng nói chuyện, đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Từ Hi Nhiễm đáp một tiếng.

Cửa mở ra, Tưởng Dư Hoài từ bên ngoài đi vào.
Tất nhiên Tưởng Dư Hoài cũng nhìn thấy trong phòng bệnh có thêm một người.
“Đây là?”
“Cậu ấy là bạn của tôi, Tống Tình.”
“Hoá ra là cô Tống, xin chào.” Thái độ của anh lịch sự nhã nhặn nhưng vẫn có cảm giác xa cách mơ hồ.
Lúc Tống Tình thấy Tưởng Dư Hoài thì bị khí chất của anh làm cho kinh ngạc.


Cô còn đang tự hỏi đây là ai? Có phải đi nhầm phòng không? Nghe thấy cuộc nói chuyện của anh và Từ Hi Nhiễm, cô vô cùng kinh ngạc vì sao Từ Hi Nhiễm quen được người này.
Còn đang suy nghĩ thì đã nghe thấy Từ Hi Nhiễm giới thiệu với cô: “Tống Tình, người này là anh Tưởng.”
“Anh… anh Tưởng?”
Tống Tình vô cùng kinh ngạc, chẳng phải anh Tưởng chính là đối tượng xem mắt của Từ Hi Nhiễm à? Không phải là một ông già thấy gái đẹp thì mê sao? Vì sao người này nhìn có vẻ trẻ như vậy? Hơn nữa… Tống Tình còn nhìn lướt qua chân anh, cũng không thấy có vẻ như bị khiếm khuyết.
Người đàn ông trước mắt này với anh Tưởng trong tưởng tượng của Tống Tình thực sự khác nhau quá nhiều, cô ấy mất một lúc lâu không phản ứng lại.
Tưởng Dư Hoài vào được một lát thì có y tá vội vàng đi vào tìm Tưởng Dư Hoài nói bác sĩ tìm anh nói chuyện.

Tưởng Dư Hoài đi theo y tá ra ngoài.

Anh vừa đi ra ngoài xong thì Tống Tình không kiềm chế được kích động nói: “Hi Nhiễm, anh ấy thật sự là đối tượng xem mắt của cậu?”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Ôi mẹ ơi!” Vẻ mặt Tống Tình vừa kinh ngạc vừa vui sướng, hình tượng của Tưởng Dư Hoài trong tưởng tượng của cô là ông già tàn tật, đầu hói, béo phì.

Có mấy ai mê gái mà lại có vẻ ngoài tử tế đâu? Nhưng cô ấy không ngờ rằng Tưởng Dư Hoài lại đẹp trai như thế.

Hơn nữa khí chất lại vô cùng tốt, hoàn toàn phá bỏ hình ảnh ông già tàn tật trong lòng cô.
Cô còn lo lắng Từ Hi Nhiễm kết hôn với loại người như thế thì cuộc đời này coi như bị huỷ rồi.

Nhưng sau khi tận mắt trông thấy Tưởng Dư Hoài thì tất cả lo lắng đều tan biến hết, thậm chí còn có một loại cảm giác vui vẻ.
“Hi Nhiễm, cậu phải nắm chắc anh ấy vào, đàn ông như này không nhiều đâu, vừa có tiền vừa có trách nhiệm, vẻ ngoài đẹp trai.

Ôi mẹ ơi Hi Nhiễm, hai người các cậu đúng là sự kết hợp hoàn hảo.”
Từ Hi Nhiễm không thể nào hiểu nổi sự kích động của cô ấy “Nếu như tớ nhớ không nhầm, lúc trước cậu còn nói anh Tưởng là ông già hèn hạ đó.”
“Ôi ôi ôi! Tớ xin lỗi vì sự hiểu biết nông cạn của tớ, anh Tưởng đẹp trai như thế sao có thể là ông già hèn hạ được? Hơn nữa lần này cậu bị bệnh, anh ấy còn tìm bác sĩ chữa trị cho cậu, anh ấy quả thật là người vô cùng tốt.

Cậu gả cho anh ấy, tớ cũng yên tâm.”
“Con người cậu có phải thay đổi quá nhanh rồi không? Chỉ vì nhìn thấy anh ấy đẹp trai?”
“Chẳng lẽ không phải, đẹp trai như thế nhìn thế nào cũng không giống người xấu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“...” Từ Hi Nhiễm lắc đầu: “Đúng là mê trai.”
Tưởng Dư Hoài vừa rời đi được một lúc đã quay lại.

Tống Tình rất có tính tự giác, nhìn thấy anh vào thì vội vàng đứng dậy nói tạm biệt.


Sau khi Tống Tình rời đi thì Tưởng Dư Hoài mới nói đến chuyện bác sĩ tìm anh.
“Đã có kết quả xét nghiệm rồi, không có vấn đề gì lớn.”
Sau khi khối u được cắt bỏ thì phải làm xét nghiệm bệnh lý, chủ yếu là để xem có tế bào ung thư không.
Từ Hi Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, cô nói: “Vừa nãy tôi cũng hỏi bác sĩ rồi, cô ấy nói tình huống của tôi rất ổn định, nếu như không có vấn đề gì thì tôi muốn xuất viện sớm.”
“Không cần gấp như thế, ở lại quan sát hai ngày đã.”
Đang nói chuyện thì Từ Xương Đông và Vương Lệ Lệ đi vào, nhìn thấy Tưởng Dư Hoài đang ở đây, vẻ mặt của hai người đều vui vẻ.

Vương Lệ Lệ cười ha ha chào hỏi: “Chủ tịch Tưởng cũng ở đây à?”
Từ Xương Đông nói: “Chủ tịch Tưởng bận như thế, có chúng tôi ở bên này là được rồi, cậu còn chạy đến bên này nữa, lại nhỡ nhàng nhiều việc.”
“Không sao, đúng lúc hai bác cũng ở đây, tôi cũng muốn thương lượng với hai bác một số chuyện.”
Từ Xương Đông và Vương Lệ Lệ liếc nhau một cái.

Vương Lệ Lệ cẩn thận hỏi: “Chủ tịch Tưởng muốn thương lượng chuyện gì với chúng tôi?”
“Hi Nhiễm ở lại quan sát hai ngày không có vấn đề gì thì có thể xuất viện, đến lúc đó làm phiền hai bác chọn ngày phù hợp, nhà tôi sẽ đến cửa đặt lễ.” Anh nói xong thì liếc Từ Hi Nhiễm một cái rồi nói tiếp: “Tôi và Hi Nhiễm cũng đi đăng ký kết hôn.”
Vương Lệ Lệ vui mừng khôn xiết, bà ta vội vàng nói: “Đây là chuyện lớn, lúc trước tôi và bố của Hi Nhiễm đã bàn bạc với nhau rồi, cũng từng nhắc qua với bố mẹ của cậu.

Lúc đó bố mẹ cậu có nói là ngày mùng tám tháng Giêng âm lịch, chúng tôi cũng cảm thấy ngày đó được, nếu không thì quyết định ngày mùng tám, cậu cảm thấy sao?”
Tưởng Dư Hoài nói: “Tôi không có vấn đề gì, xem Hi Nhiễm cảm thấy thế nào là được.”
Chuyện đăng ký kết hôn với Tưởng Dư Hoài là chuyện mà lúc đầu Từ Hi Nhiễm không có quyền lựa chọn, mà bây giờ sau khi xảy ra mấy chuyện này, cô đã không còn bài xích nữa.
Thế nên khi Từ Hi Nhiễm đối mặt với ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn sang cô nói: “Con cũng không có ý kiến gì.”
Chuyện này cứ như vậy được quyết định.

Mùng tám, nhà họ Tưởng đến đặt sính lễ, nhà Từ Hi Nhiễm bên này đưa hộ khẩu cho hai người đi đăng ký.
Từ Hi Nhiễm tính toán một chút, mùng tám cũng sắp đến, chính là thứ Ba tới.
Tập đoàn Thiên Hành là tập đoàn lớn ở Lạc Thành, nằm ở trung tâm tài chính của Lạc Thành.

Từ Đoá bước ra từ trong taxi, ngẩng đầu nhìn toà nhà của tập đoàn Thiên Hành, vừa kinh ngạc cảm thán vẻ đồ sộ của nó, vừa cảm thán người đàn ông mà Từ Hi Nhiễm sắp gả chính là chủ của toà nhà to lớn này.
Từ Đoá lấy gương ra soi, chỉnh trang lại mái tóc và dây váy xong, lúc này mới bước vào cửa lớn của Thiên Hành.

Trong sảnh có bảo vệ tuần tra, tập đoàn Thiên Hành quản lý nghiêm khắc, bình thường những người không liên quan sẽ không được phép vào.
Bảo vệ đó nhìn thấy trước ngực Từ Đoá không có thẻ công ty thì chặn cô lại, hỏi cô vào làm gì?
Từ Đoá nói: “Tôi tìm người.”

Bảo vệ khách sáo nói cô tìm người phải đi ra bàn lễ tân đăng ký, Từ Đoá đi đến bàn lễ tân.

Bàn lễ tân có mấy nhân viên tiếp tân, những người này đều là các cô gái trẻ, vẻ ngoài xinh đẹp, mặc váy màu trắng chuyên nghiệp, nhìn còn xinh đẹp hơn cô ta.
Trong lòng Từ Đoá cảm thấy rất bất công, đến cả lễ tân cũng xinh đẹp như thế.
Ngón tay của Từ Đoá gõ lên bàn lễ tân cố ý thu hút sự chú ý, sau đó hỏi: “Tôi tìm Tưởng Dư Hoài, xin hỏi anh ấy ở tầng mấy.”
Tên của sếp lớn, người ở Thiên Hành ai mà không biết, mấy nhân viên lễ tân đều nhìn sang.

Thiên Hành là công ty lớn, tục ngữ có câu trong rừng lớn loại người gì mà không có, mỗi ngày đều có người thần kinh đến tìm chủ tịch Tưởng, nhưng vì tính chuyên nghiệp, một cô trong số lễ tân vẫn khách sáo hỏi một câu: “Xin hỏi cô có hẹn trước không?”
“Không có, nhưng tôi là họ hàng nhà ông chủ các cô, cô cứ nói em gái của Từ Hi Nhiễm muốn gặp anh ấy.”
Nghe thấy hai từ “họ hàng”, mấy lễ tân hiểu ra, quả nhiên là một kẻ thần kinh đến kiếm chuyện, nếu như thật sự là họ hàng của chủ tịch Tưởng, còn không hẹn trước? Đến cả chủ tịch Tưởng ở tầng mấy cũng không biết thế thì là họ hàng gì?
Trưởng lễ tân nháy mắt với người bên cạnh, người đó hiểu ý, lập tức lấy điện thoại gọi cho bảo vệ qua, trưởng lễ tân nói với bảo vệ: “Người này đến gây chuyện, mời cô ta ra ngoài.”
Nhóm bảo vệ đã quen với những việc như thế này, thế nên bọn họ cũng có kinh nghiệm nhất định đối với những người đến gây sự.

Vì thế họ đã lập tức kéo lấy cánh tay Từ Đoá lôi cô ta ra ngoài, sức lực rất lớn, không hề tỏ ra chút thương xót nào.

Từ Đoá còn chưa kịp định hình xảy ra chuyện gì đã bị người ta lôi ra ngoài rồi.
Từ Đoá không ngờ rằng cô ta đến đây lại chịu sự đối xử như vậy, mấy người này là ai mà lại dám đối xử với cô ta như thế.

Từ Đoá tức giận, cô ta chỉ thẳng vào mũi mấy người người bảo vệ này mắng: “Tôi nói cho các anh biết, tôi là em vợ của ông chủ các anh, các anh dám đối xử với tôi như thế, tin hay không thì tôi cũng sẽ khiến các anh gánh chịu hậu quả.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mấy người bảo vệ còn không thèm liếc cô ta một cái, tự mình quay về khu vực của mình đi tuần.

Xung quanh có rất nhiều người qua đường đi lại, Từ Đoá cảm thấy rất mất mặt, tức giận giậm chân.

Lúc này cô ta mới phát hiện ra chiếc giày cao gót của cô ta vừa rồi bị bảo vệ kéo nên đã bị hỏng, đây là giày cô ta mới mua, hơn năm trăm tệ, mới đi có một lần đã hỏng.
Bị đuổi thẳng ra ngoài mất hết mặt mũi không nói, lại còn bị hỏng đôi giày, thê thảm như thế, Từ Đoá nghiến răng nghiến lợi.

Cô ta nhớ đến lần trước Tưởng Dư Hoài dẫn Từ Hi Nhiễm ra ngoài mua một đống trang sức bằng vàng, Từ Hi Nhiễm bị bệnh, anh còn tự mình dẫn chị ta đi chữa, mà cô ta đến gặp mặt thôi cũng không được.

Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài đã xác định xong ngày đi đăng ký kết hôn rồi, đến lúc đó nhà cô ta và nhà họ Tưởng sẽ là thông gia, cô ta và Tưởng Dư Hoài cũng thành họ hàng.

Nhưng bây giờ cô ta lại bị người của công ty anh đuổi ra ngoài, nó giống như chuyện Từ Hi Nhiễm gả cho Tưởng Dư Hoài hoàn toàn không liên quan gì đến nhà bọn họ, giữa bọn họ và toà nhà cao tầng hùng vĩ này như có một bức thành luỹ ngăn cản không cách nào vượt qua.
*
Mặc dù mấy ngày nay Trình Vân Khải vẫn luôn ở Bắc Đằng chơi cùng Triệu Niệm Gia, nhưng từ sau khi nghe chuyện Từ Hi Nhiễm đi xem mắt, trong lòng anh ta luôn suy nghĩ đến chuyện này, thế nên chơi cũng không vui vẻ.
Ở khu vui chơi chơi cả ngày, Triệu Niệm Gia đi vệ sinh, Trình Vân Khải ở bên ngoài đợi cô ta.

Anh ta châm một điếu thuốc, không nhịn được lấy điện thoại ra gọi cho Tống Tình.
Mấy ngày nay anh ta thường liên hệ với Tống Tình hỏi tình hình.
“Làm gì thế?” Mỗi lần nhận điện thoại Tống Tình đều tỏ vẻ khó chịu.

“Tình hình bên đó thế nào?”
“Tình hình gì?”
“Từ Hi Nhiễm và ai kia, đối tượng xem mắt, tiến hành đến bước nào rồi?”
“Sao mà tớ biết được tiến hành đến bước nào rồi.”
“Chẳng phải cậu và Từ Hi Nhiễm là bạn thân à, chẳng lẽ cậu lại không biết?”
“Bọn tớ cũng không thể hai tư tiếng luôn ở bên nhau.”
“Dù sao thì cậu cũng phải biết bọn họ đang dự định khi nào thì đăng ký kết hôn chứ?”
“Không biết, Hi Nhiễm không nói với tớ.”
Trình Vân Khải nghe thấy vậy thì hơi yên tâm một chút, đến cả Tống Tình cũng không biết thì chắc là vẫn chưa đến bước đăng ký kết hôn.

Đúng lúc Triệu Niệm Gia đi vệ sinh xong, Trình Vân Khải vội vàng cúp điện thoại.
Mà Tống Tình bị ngắt điện thoại lại đang cười khinh bỉ trong lòng, đương nhiên là cô ấy biết lúc nào thì Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài kết hôn rồi.

Từ Hi Nhiễm đã nói ngày với cô ấy rồi, nhưng cô ấy không định nói cho Trình Vân Khải, đã có bạn gái rồi, cậu ta quan tâm Từ Hi Nhiễm đăng ký kết hôn lúc nào làm gì?
Đến lúc Trình Vân Khải quay về sẽ phát hiện bé thanh mai của mình đã gả cho người khác rồi, nhìn Trình Vân Khải ngày ngày gọi điện quan tâm chuyện hôn nhân của Từ Hi Nhiễm là biết, chắc chắn cậu ta sẽ rất tức giận.
Hừ, đáng đời!
Tuy rằng Trình Vẫn Khải cảm thấy Từ Hi Nhiễm không đăng ký kết hôn nhanh như thế, nhưng anh ta cũng không thể nào yên tâm được.

Anh ta đã ở lại bên Triệu Niệm Gia mấy ngày rồi, cũng đến lúc phải quay về xem tình tình thôi.
Thế nên sau khi từ khu vui chơi quay về, anh ta lại nhắc đến chuyện về nhà với Triệu Niệm Gia.
Triệu Niệm Gia lưu luyến anh ta, ôm anh ta hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà anh bắt buộc phải quay về, em thật sự không muốn xa anh.”
Trình Vân Khải nghĩ một lát, dứt khoát nói ra chuyện Từ Hi Nhiễm bị người nhà ép đi xem mắt với một người đàn ông lớn tuổi tàn tật với cô ta.

Triệu Niệm Gia nghe xong thì ngạc nhiên: “Thật sự có chuyện này?”
“Ừ, chắc không nhầm đâu.”
“Như thế thì Hi Nhiễm thật đáng thương, cô ấy vẫn còn trẻ như thế.”
“Thế nên anh muốn quay về xem tình tình.

Em cũng biết, anh và cô ấy lớn lên bên nhau từ nhỏ, anh không thể nào trơ mắt nhìn cô ấy bị đẩy vào hố lửa.”
Triệu Niệm Gia vẫn luyến tiếc vùi vào lòng anh ta: “Nhưng em không muốn xa anh, có thể dẫn em về cùng không? Em cũng muốn đi xem chỗ anh sinh sống là như thế nào.”
Đúng là Trình Vân Khải thích cô ta, nhưng thời gian hai người bên nhau chưa dài, lúc này dẫn về gặp người lớn thì hơi sớm.
“Anh quay về làm việc, không phải chơi, đợi nghỉ đông anh dẫn em về nhé.”
Cuối cùng Triệu Niệm Gia gật đầu: “Thế anh mau quay về nhé!”
Đúng là vô cùng ngoan ngoãn, trái tim Trình Vân Khải mềm nhũn, anh ta xoa đầu cô ta nói: “Được.”
Từ Hi Nhiễm ở bệnh viện quan sát hai ngày, sau khi tình hình ổn định thì ra viện.

Bởi vì vết thương không lớn, không có ảnh hưởng gì đối với cuộc sống sinh hoạt ngày thường, thậm chí trước ngày nhà họ Tưởng quyết định đến nhà một ngày, cô còn đi mua đồ ăn nhẹ và hoa quả về.
Đến ngày mùng tám, cô còn nghĩ chắc bọn họ phải đến trưa mới qua đón cô đi đăng ký, nhưng cô không ngờ rằng, sáng sớm anh đã đến rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận